Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Trong sách viết, giữa ta và chàng có lạnh nhạt, lầm, nhục nhã.”
“Hễ là khoảnh khắc bên A tỷ, đều là ta giành giật mới có được, làm nỡ lãng phí.”
“Trong sách viết, nàng vì bảo hộ ta mà đành lạnh nhạt.”
“ ta là hoàng đế, không kẻ vô dụng.”
“Trong sách viết, ta từng là…”
“Bởi vì A tỷ sinh ra vốn mang mệnh hoàng hậu, ta mới liều mạng mới có thể với tới.”
Chưa để ta nói hết , Triệu rướn người sang, khẽ rút lấy cuốn thoại bản trong tay ta.
Hắn gối đầu lên ta, t.ử thất sủng đầy oán khí:
“Được rồi, A tỷ nói nhiều , chi bằng để tâm một chút tới ta đi.
“Hôm đó chia tay, nàng nói với hắn bốn câu, rõ ràng vẫn còn tình.”
“Ta lưu đày nhà họ Chu, nàng lại vờ không để tâm, thực ra là đang oán hận ta.”
…
Ta xoa đầu Triệu , cười khúc khích trêu hắn:
“Trước đây trong thư còn nói nhiều hơn , rồi, thư đó là do chàng đưa đến mà.
“Đa tạ chàng nhé, A .”
Mỗi Triệu thật sự giận, hắn sẽ không nổi giận mà chỉ cười nhạt.
Hắn bế ngang ta lên, quăng vào trong trướng.
Không cho tắt đèn, cố tình để ánh nến soi rõ khuôn e thẹn kia.
Trong màn trướng, xuân ý tràn ngập, hoa nở từng đóa xinh tươi.
Trăng tròn trên trời thật độ lượng,ban cho kẻ tham lam, nguyện người mãi mãi bên nhau, đời này ngắm vầng trăng đẹp.
Ngoại truyện Triệu
Lần đầu tiên nghe đến tên A tỷ, ta nàng rồi.
Bởi vì các trong đều nói nàng là xấu xa, bỏ chồng để quyến rũ phụ hoàng.
Bởi vì nàng đến, mẫu ta lại khó được sủng ái hơn.
Ta lén chạy đến Thương Lộ , xem thử yêu ấy trông ra , để còn về kể lại cho mẫu nghe.
Nàng mặc một thân y phục giản dị, không trang sức gì cả.
Chỉ lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, ngẩn người bầy nhạn nơi chân trời.
dẫn ta đến trước nàng, ta run rẩy đến mức chẳng thốt .
Hoảng loạn, ta liền tuôn hết những nhơ bẩn nghe được ở hoàng hậu ra.
nàng ta chăm chú, đôi mắt ấy giống hồ tĩnh lặng không một gợn sóng.
Chính là đôi mắt nàng, và chiếc bánh anh đào đỏ thắm trong tay nàng khiến ta bị mê hoặc.
Vậy ta bị đ.á.n.h hai cái vào bàn tay.
Nàng quả nhiên là xấu xa!
Ta đụng trúng kiệu phụ hoàng, bị mắng một trận thân.
Lúc ta lau nước mắt, chỉ thấy tà váy trắng giản dị nàng.
Ta tưởng nàng sẽ bước ra sỉ nhục ta, lắm là cười ta khoác lác.
nàng không làm .
Nàng không nói một , thậm chí không liếc ta lấy một cái, chỉ lặng lẽ đặt một bọc đồ đựng điểm tâm và son phấn sau lưng ta.
Ta dựa vào mẫu , ăn bánh anh đào mà nàng đưa.
Vỏ bánh đỏ thắm, ngọt ngào mềm mại.
Giống ấy, xinh đẹp mà lại mềm yếu.
Có lẽ vì từ nhỏ được nuôi dạy trong hoàng hậu, ta học cách dè dặt, cẩn trọng.
So với người khác, ta rõ cách sắc đoán ý, rõ thủ đoạn tranh sủng và hãm hại.
Ta nhận ra xấu xa ấy không thích phụ hoàng.
Ngược lại, mỗi lần nàng lướt qua vị hiệp luật lang nhỏ bé kia…
hồ lặng gió ấy lại gợn sóng.
Ta cầm mảnh giấy đọc đi đọc lại, vẫn không trong đó có câu nào khiến người ta đau , vậy cớ gì mưa trên hồ mãi không ngừng?
A tỷ không thích người khác gọi nàng là , vừa hay, ta cũng không thích.
Thư Chu Nhạng ngày một ngắn, nụ cười trên nàng cũng ngày một ít.
số lần ta mơ thấy A tỷ, lại lúc nhiều.
Cho đến ta bắt gặp một cô có bảy phần giống A tỷ, đang cười dịu dàng lau mồ hôi trên trán Chu Nhạng.
Khoảnh khắc ấy không , ta vừa khóc thay A tỷ, lại vừa cười thay chính mình.
A tỷ đang chải tóc, thấy ta trong gương liền quay đầu cười hỏi:
“A , lại cười ? Có Chu lang lại làm chuyện ngốc gì rồi không…”
rồi A tỷ, Chu lang tỷ làm một chuyện vô ngốc.
Mẫu băng hà, hôm cúng thất tuần.
Ta sợ lắm, sợ nàng cũng sẽ rời bỏ ta.
ta quên mất, nàng cũng ta, vừa trải qua một cuộc biệt ly.
A tỷ hối hận vì từng buông cay nghiệt, đón ta về ở Thương Lộ .
A tỷ ơi, con đường này nguy hiểm lắm, ta không để tỷ ta dấn bước.
“ tỷ không nhận lấy đứa trẻ ấy?”
Chẳng lẽ tỷ không cần Chu Nhạng ?
“Ồ? Là tỷ hắn, hay là ta?”
Nhanh lên, mau nói là tỷ không ta đi.
“Cái tên Chu Nhạng ấy, ta để hắn ở bên cạnh, kỹ hồi lâu.
“Mới phát hiện người mà tỷ thích, cũng chỉ đến mà thôi.”
Vậy tỷ hãy ta đi.
“Đừng dạy người khác múa , cũng đừng bày trò tình cờ gặp gỡ.
“Ta từng nói rồi, ta hết mọi thủ đoạn tranh sủng, hãm hại.”
Ta việc thấy bóng hình tỷ trên người kẻ khác, bắt chước mà chẳng ra cả.
“Là vì ta chưa đủ hữu dụng ?”
A tỷ, ta rất hữu dụng, ta cực kỳ hữu dụng.
nàng nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai, hàng mày và vết sẹo nơi cổ tay ta.
Tận đáy ta run rẩy, suýt không thể giả vờ được .
Tranh giành, ghen tuông, mưu mô dụ dỗ…
Thì ra hữu dụng nhất, vẫn là khổ nhục kế.
Ta cũng biết bánh anh đào nàng đem tới thật lạ lùng.
chỉ cần nàng chịu đối đãi chân thành với ta, vậy là đủ rồi.
Hoàn.