Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhiều lần anh còn đùa: “Mỗi lần thương phải soạn trước kịch bản xem dỗ con nhóc mít ướt nhà mình thế nào.”
Miệng thì than phiền, nhưng ôm tôi lúc nào cũng nhẹ đến mức không nỡ dùng sức.
Anh liếc bàn tay mình, thản nhiên: “Đánh một thằng già khốn nạn, lỡ mạnh tay.”
Tôi lập tức nghĩ tới Dương Khai – với cái thân thể , chịu không nổi mấy cú đấm của anh.
Mà anh thì vốn hắn ghét, lại không dám công khai, chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng.
Cảm giác nơi đáy lòng dâng lên, tôi suýt khóc, rồi lại thấy xấu hổ.
“Đừng mấy chuyện dại dột này, không đáng vì loại người .” – tôi quay đi, sợ anh ra mình xúc động.
Anh nhếch môi, giọng lạnh: “Nhiều người đều thấy – hắn tự nguyện lên đài đấu với tôi, tôi đâu có ép.”
Tôi khẽ thở phào – ít nhất anh vẫn biết tính toán, biết thu xếp hậu quả.
Anh bỗng giữ chặt cằm tôi, cúi xuống ngang tầm mắt: “Anh chỉ thấy tiếc – vì chuyện này mà em với anh giận dỗi suốt năm năm.”
21
Câu nói này không nghiêng về nào, nhưng lại chạm đúng cái gai trong lòng tôi.
Tôi hít sâu, cố giữ giọng bình thản:
“Thực ra anh rất rõ, dù Dương Khai có bắt nạt tôi đến đâu, cũng không đủ khiến tôi chia tay anh.”
Chuyện chúng tôi chia tay, chỗ trớ trêu là đều hiểu rõ tình cảm của đối phương, đều chắn về tình yêu ấy.
Vậy mà vẫn chia xa.
Cận Nhiên giữ nguyên tư thế nhìn thẳng vào tôi, nhưng không nói .
Anh hiểu ý tôi.
Anh có thể ra tay với Dương Khai, nhưng nguyên nhân lớn nhất… lại ở mẹ anh.
Gặp vào ai thì chuyện này cũng là một lựa chọn khó xử.
Tôi chịu không nổi cái im nghẹt thở ấy, đè xuống cơn bực dọc, chậm rãi nói:
“Bố mẹ tôi từ nhỏ đã dạy, con gái nhất định phải có kiêu ngạo và tự trọng.
Dù rất muốn một thứ , nhưng nếu thứ mình tổn thương, cũng phải biết kiềm chế.”
Tôi giờ phủ tình cảm dành cho Cận Nhiên.
Trước khi mẹ anh xuất hiện, tôi thậm chí còn nghĩ đến chuyện khi chúng tôi già đi chọn mộ phần như thế nào.
Tình yêu dài lắm, dài đến tận điểm cuối.
Nhưng cũng không ngăn tôi chôn nó thật sâu trong năm tháng yên tĩnh.
Tôi nói một tràng dài như thế, cơn đau trong tim là thật.
Nhưng tôi vẫn rằng, vết thương lành.
Nếu không có khả năng tự an ủi ấy, thì ngay khi chia tay, tôi đã không thể chống đỡ nổi, đã sớm bỏ tự tôn mà cầu xin anh quay lại hàng ngàn lần rồi.
“Xong ?” – Cận Nhiên thẳng lưng, nhét tay vào túi, cúi mắt liếc tôi – “Giờ đến lượt anh rồi chứ?”
Tôi im .
Anh vẫn có thể cười tùy ý:
“Trước tiên, em muốn cắt đứt với anh thì đúng là chuyện viển vông.”
“…” – Tôi cạn lời.
Cận Nhiên nói chuyện lúc nào cũng cứng rắn, không tôi có cơ hội phản bác.
Tôi chỉ đành ngoan ngoãn nghe.
“Em không muốn vào cửa nhà họ Cận, không muốn ấy một tiếng mẹ, thì thôi đừng .
Anh cũng không muốn thấy em phải khúm núm lấy lòng ấy, càng không nỡ em chịu ấm ức.
Chuyện ấy là mẹ anh, anh không thể thay đổi.
Nhưng em là người duy nhất trong đời này của anh, và điều cũng không thể thay đổi.
Em không muốn kết hôn thì ta không cưới, nhưng phải tuyệt đối chung thủy với nhau.”
Làn sóng nóng bỏng trong lòng tôi như muốn nhấn chìm tôi.
Anh không phải người hay nói lời lãng mạn.
Những lời này, là anh đã cân nhắc nhiều ngày, vẫn không thể giấu được tình ý mãnh liệt.
Tôi da mỏng, khi gây chuyện với anh thì rất giỏi, nhưng đối diện với lời tỏ tình sâu sắc này thì lại thấy ngại.
“Đồ khốn, cũng biết nói ghê ha.” – Tai tôi nóng bừng – “Có gan thì anh đi nói y chang vậy với bố mẹ tôi xem.”
Tôi thừa , tôi là một kẻ nhát gan không dám đối diện với tình cảm sâu nặng của anh.
Rõ ràng đã anh thuyết phục, nhưng vẫn không chịu gật đầu.
Từ lâu tôi đã không còn cố chấp chuyện kết hôn nữa.
Yêu hay không yêu, giờ là thứ có thể quyết định bằng một tờ giấy.
Vì tôi hoàn toàn tự – tôi có tiền, có nhan sắc, có khả năng yêu hết mình, cũng có dũng khí rời đi.
Nỗi lo “sắc tàn tình phai” chỉ là tự mình chuốc khổ.
Với tôi, dù có hôn nhân mà không có tình yêu, thì cũng chẳng đáng giá xu nào.
Thà tự do, còn hơn hèn mọn người giữ mộ cho một cuộc hôn nhân.
Cận Nhiên nhướng mày cười tà:
“Được thôi, dẫn anh về ăn tất niên, anh từ từ nói với họ.”
22
Anh ta đúng là dám thật!
“Anh mơ đi.” – Tôi chùn – “Giờ tôi thể cho anh câu lời, anh về trước đi.”
Người nhà tôi vốn không ưa nhà họ Cận.
Nếu Cận Nhiên mà dám nói những lời này, thể nào cũng xé xác.
Đúng lúc , điện thoại tôi reo – là mẹ .
“Mẹ tôi giục về ăn cơm.” – Tôi len lén liếc ra cửa, sợ có ai ra tìm, vừa nghe điện thoại vừa về nhà.
được mấy mét, tôi không nhịn được, lại quay đầu về.
Nhảy ngay vào lòng anh, kiễng chân ôm cổ, hôn nhanh một cái:
“Chúc mừng năm .”
Cận Nhiên hơi khựng lại.
Tôi tranh thủ rút ra, ba chân bốn cẳng mất.
Nếu mà chậm một chút là không thoát nổi.
Vừa vào sân, tôi liền gặp mẹ ra tìm.
“Ai đến thế?” – Mẹ thò đầu ra nhìn.
Tôi vội kéo tay vào nhà:
“Không ai đâu, con chỉ điện thôi.”
Mẹ liếc tôi một cái, không nói .
Bữa cơm tất niên rộn rã.
Nhưng tôi cứ nghĩ đến việc Cận Nhiên một mình lái xe trên đường, thấy lòng chẳng yên.
nghĩ thì nhắn anh gửi tới.
Tôi lén mở ra, chỉ là một bức ảnh.
Khung cảnh là quán mì nhỏ, trên bàn là tô mì đơn giản.
Không kèm một chữ, nhưng tôi hiểu ngay.
Chơi trò đoán ý hả?
Rõ ràng trách tôi tàn nhẫn, tôi thì ăn tiệc sum vầy, còn bỏ mặc anh một mình ăn mì trong đêm giao thừa.
Tôi biết ý anh, nhưng không anh được như ý.
Nhanh tay gõ lời, còn cố trêu:
“Ô hô, Cận đại gia sa sút thế kia, đến quả trứng cũng không nỡ thêm à?”
Tưởng tượng ra cảnh anh đọc xong cau mày tức tối, khóe môi tôi cong lên.
Chờ mãi không thấy lời.
Tôi ăn xong, lấy bát canh mẹ đưa.
Vừa uống một ngụm, điện thoại reo.
Mở ra xem, nhắn:
“Thêm một quả nữa, em chịu nổi không?”
“Pff…”
Suýt phun hết canh.
Tôi luống cuống lấy khăn giấy.
Mẹ vỗ lưng tôi:
“Uống canh thôi mà cũng sặc, vụng về quá.”
Đồ biến thái!
Tôi đỏ , trong lòng chửi anh chục lần.
Người lớn vẫn ngồi uống rượu tán chuyện, tôi ngồi yên .
Nửa tiếng sau, thấy tôi không lời, Cận Nhiên thong thả nhắn:
“Xong với bố mẹ em rồi chứ? giờ tới lượt anh?”
Tôi giật mình:
“Không phải anh về rồi sao?”
Anh:
“Sợ đi nửa đường lại quay về, nên ở luôn đây cho đỡ mất công.”
Cái đồ!
Ý anh chẳng phải là: “Anh nhớ em” sao.
Nhưng tôi không nói, cứ muốn đấu chữ với anh.
Than thì than, nhưng tim lại rộn ràng.
Tôi ngồi không yên nữa, khoác áo ra:
“Mẹ, con hẹn bạn, đi một lát.”
“Đợi chút.”
Mẹ đuổi theo, lẽ nhét vào tay tôi một phong :
“Tết mà, đưa cho nó.”
“Mẹ…” – Tôi không biết nói .
“Nhà đông người, không tiện nó đến… Dù sao…” – Mẹ khựng lại, không muốn nhắc chuyện cũ.
nắm tay tôi:
“Mẹ không ngăn con đến với người con yêu. Dù sau này thế nào, mẹ con gái mẹ bình tĩnh được.”
Yêu ai cũng được, chỉ cần sẵn sàng đón kết cục tệ nhất, và đủ dũng khí đi tiếp.
Mắt tôi nóng lên:
“Mẹ yên tâm, con yêu anh ấy… mà cũng yêu bản thân mình.”
23
Đêm lạnh, đường treo đầy lồng đèn đỏ rực, đồng loạt sáng lên trên ngọn cây.
Tôi nhìn bóng dáng không xa phía trước, dù nhiêu lần gặp lại, vẫn rung động như thuở ban đầu.
Người ấy là tuổi thanh xuân của tôi.
Và rồi, cũng là người đi cùng tôi đến hết tương lai.
Tôi ôm đầy ngực nhiệt huyết, lao về phía anh.
Ánh mắt Cận Nhiên đong đầy ý cười cưng chiều, về phía tôi.
Những năm , không chỉ mình tôi đi trên con đường yêu anh, anh cũng đã vượt núi băng biển, đến tôi.
Phía xa, bầu trời đêm rực lên những chùm pháo hoa.
Anh dang rộng vòng tay, tôi như xưa, lao thẳng vào lòng anh.
Anh khẽ cười:
“Lớn tướng rồi mà vẫn như con gái lớn.”
“Tch, ghét ghê, đừng nói chuyện tuổi tác trước mỹ nữ.”
“Dù em nhiêu tuổi, em vẫn luôn là cô gái nhỏ ở tận đáy lòng anh.”
[Phiên ngoại]
Bảy năm sau.
Thời gian như chiếc đồng hồ cát bỏ quên ở góc phòng, lẽ trôi hết năm này sang năm khác, cũng lẽ chứng kiến cuộc sống của mỗi người.
Nói ra thì hơi tức, Cận Nhiên đã được điều về việc ở thành phố này, vậy mà ngược lại, tôi lại chẳng mấy khi ở nhà.
Bận tối mắt tối mũi, có khi ba tháng gặp nhau một lần.
Ban đầu, Cận Nhiên còn than thở, tự giễu:
“Anh sắp thành hòn vọng phu mất rồi.”
Nhưng dần dần, anh cũng quen.
Công việc của anh cũng chẳng rảnh rỗi hơn, đôi khi muốn gặp anh một lần tôi còn phải “đặt lịch” trước.
kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng ai có tư cách trách ai.
Mà cũng chẳng có thời gian trách.
Hiếm khi ở nhau, còn chẳng đủ thời gian dính lấy nhau, ai rảnh mà gây chuyện cho mệt.
Tháng Chín, tôi một show tạp kỹ hạng ba kiểu “chơi khăm”.
Chị Triệu không vui, càu nhàu:
“Cái tầm của em thì cần mấy chương trình này?”
Tôi cười:
“Người dẫn chương trình trước đây giúp em, coi như nợ ân tình.”
Tôi cũng khá thoáng tính, nghĩ bụng cho dù là chương trình chơi khăm thì cũng có giới hạn chứ.
Ai ngờ, lúc ngồi trong trường quay biết mình quá ngây thơ.
Tôi yêu cầu điện cho mối tình đầu trước khán giả, rồi… xin quay lại.
Cái trò này đúng là… lố.
Tầm tuổi này, ai mà chẳng “đổi người” vài lần rồi?
cho tình đầu xin tái hợp, không chỉ người trong cuộc ngại, mà người yêu hiện tại của họ cũng ngại chết mất.
Khán giả dưới chờ xem tôi xấu hổ.
Tôi chỉ muốn bảo: “Các bạn còn non lắm.”
Tôi bình thản bấm cho Cận Nhiên, trong bụng cười thầm.
Không ai nghĩ ra đâu, người ở chị đây chính là… mối tình đầu của chị.
Khi anh bắt máy, tôi tự nói thẳng:
“Cận Nhiên, mình quay lại nhé.”
Giọng anh mang ý cười trêu chọc:
“Sao? Người nằm cạnh anh tối không phải là em à?”
“Uầy…”
trường quay đồng loạt ồ lên.
tôi nóng ran:
“ lời nghiêm túc!”
Lần này, anh im , như cân nhắc điều .
Một lúc sau, giọng trầm thấp của anh vang lên:
“Năm nay anh mươi bảy, chết sớm thế được đâu.”
Tôi suýt bật cười – cái cớ này chính là lời tôi nói bảy năm trước.
Anh khẽ cắn răng cười khổ:
“Không ngờ… em chỉ muốn ngủ với anh, chứ nghĩ đến việc quay lại.”
“Cái này mà còn chối được ?” Điền Tư Tư nghiến răng nói, “Tối nay tao hẹn nó quyết đấu, cho phép mang theo một thằng anh em.”
Ờ… cái trò này tôi thật.
“Tập trung quay chương trình đi, nghiêm túc lên, lời nhanh.” Tôi bắt đầu tính đến chuyện rút khỏi giới giải trí, thật sự là không còn mũi nữa.
Cận Nhiên bật cười khẽ, nhưng là kiểu cười gian.
Anh rõ ràng cố ý, tuyệt đối là vậy.
Cái trò tuyên bố chủ quyền này, anh thì không ai sánh được.
Tôi đã nghĩ ra đống cách về nhà “xử” anh, nhưng Cận Nhiên vẫn thản nhiên, chậm rãi nói, giọng trầm ấm pha ý cưng chiều:
“ xã Cận, đừng quậy.”
Hết —