Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

2.

Tôi nhắn lại ngay:

【Tớ từ chối nha. Đạo đức và nhân phẩm của tớ không cho phép tớ làm ra hành vi phản bội thật sự hôn nhân.】

Bạn lại đề xuất:

【Thế phản bội thật không được, giả vờ phản bội thì được chứ?】

Tôi lập tức hứng thú:

【Nói thử tớ nghe xem ?】

Bạn :

【Thì kiểu cho anh ta đội tí màu xanh xem sao.】

【Đàn ông dù có lạnh lùng cỡ , một khi xanh lè rồi thì cũng hóa dã thú thôi!】

Tôi thấy động lòng.

Bạn trình bày kế hoạch hoàn chỉnh:

【Tuần sau là sinh nhật cậu. Tớ sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu, gọi vài người đẹp trai tới. Chụp hình:…】

【Một không có người cậu đăng cho mỗi anh của cậu xem được.】

【Một có người thì vẫn đăng nhưng chỉ riêng anh ta không xem được.】

Tôi hỏi:

【Nhỡ đâu anh ta không phát hiện tớ đã chặn anh ta thì sao?】

Bạn gửi icon nhe răng:

【Thế tớ cũng sẽ đăng! Đăng đúng cái có người bên cạnh cậu!】

【Rồi tớ tặng cậu một bộ son . Cậu đăng bảo là do người cậu thích nhất tặng. Viết mập mờ thôi, để anh ta nghĩ là một mấy tên người đó tặng.】

【Nếu tối hôm đó mà cậu chịu giả say rồi nhà thì càng tốt. Vì cậu không uống được rượu tớ sẽ xịt rượu cổ tay cổ áo, thêm vài giọt nước hoa cho cậu.】

【Tớ không tin làm tới đó rồi mà anh ta vẫn vô cảm được!】

Nghe xong, tôi hét lòng chữ: Tuyệt diệu!

【Được đấy! Không hổ là quân sư của tớ! mấy này tớ phải chuẩn bị trước, để anh ta nghi ngờ tớ một .】

Tôi vừa nghĩ vừa đổi mật khẩu điện thoại, chuẩn bị không gian thứ điện thoại cho kế hoạch.

Tối nay không chỉ đắp mặt nạ, phải chăm sóc toàn .

ra đường phải đẹp nổ mắt luôn.

Khi tôi đang tưởng tượng viễn cảnh đời sống vợ rực lửa sắp tới thì…

Tiếng gõ cửa đột ngột vang .

Tôi giật , tay run một cái, suýt làm rơi điện thoại xuống bồn tắm.

“Gì anh?”

Sầm Kiến Thanh dịu giọng:

“Tiểu Giang, em tắm gần nửa tiếng rồi. Ngâm lâu không tốt cho tim.”

“Được rồi được rồi, em ra ngay đây!”

Tôi vội lau khô người rồi mở cửa phòng tắm.

Vì quá gấp suýt nữa đ.â.m sầm vào anh.

Anh đưa tay đỡ eo tôi một , đợi tôi đứng vững rồi… anh liền rút tay nhanh như bị bỏng.

Tôi cười:

“Xin lỗi nhé, em không biết anh đứng đây.”

Ánh mắt anh hơi né tránh, mãi đáp lại:

“Không sao, là anh làm em giật . Tắm xong chắc khát rồi phải không? Anh đi rót nước cho em.”

Tôi kéo tay áo anh:

“Em đâu có khát…”

Anh quay lại với tôi, không chịu dừng bước.

Anh gỡ nhẹ tay tôi ra, đi phía máy lọc nước:

“Uống đi.”

Tôi im lặng nhìn bóng anh.

Uống uống uống, suốt toàn tôi uống nước. Bộ tôi là… trâu nước à?!

Rõ ràng nói là rót cho tôi, mà anh lại tự uống liền ly nước lạnh.

Ồ, hóa ra anh là trâu nước.

Khát thì cứ uống, bày đặt viện cớ này nọ.

Thiệt hết nói.

Ga giường đã được thay hoàn toàn, quần áo vứt bừa bãi ban nãy cũng biến mất tiêu.

Khoan!

Anh nói đi giặt quần áo…

Chẳng lẽ đồ lót của tôi cũng vứt hết vào máy giặt rồi?

Tôi ngẩng hỏi:

“Đồ lót của em… anh cũng cho vào máy giặt luôn hả?”

Anh đáp rất tự nhiên:

“Không. Cái đó… anh giặt tay rồi.”

Anh bổ sung:

“Yên tâm đi. Anh giặt sạch lắm. Sau này để anh giặt hết cho.”

Tôi: “…”

Lịch sự đến không thiết luôn ấy…

Nhưng khi nghĩ đến kế hoạch , mắt tôi hiện thích thú.

ơi, anh tốt quá. sau này… nhờ anh hết nha. Em yêu anh ~”

Sầm Kiến Thanh cười nhẹ:

“Không có gì là vất vả cả. Đây là việc… một người làm.”

Tôi quay đi, bĩu môi:

Má ơi, lạnh lùng quá.

Thà nói là anh yêu em có lý hơn.

Đằng này lại đi nói thích giặt đồ!

Tóc sấy xong, tôi ngồi mép giường bôi kem dưỡng thể.

ơi, giúp em bôi với. Em với không tới.”

“Được.”

Sầm Kiến Thanh lập tức đặt công việc xuống, bước đến giúp tôi bôi kem.

Tôi sấp trên giường, để lộ trần mịn màng.

Đôi bàn tay ấm áp của anh dịch chuyển từng một trên tôi.

Không chỉ bôi kem, anh tranh thủ mát-xa cho tôi.

Tôi được anh mát-xa đến lim dim buồn , nhưng nghĩ tới kế hoạch màu xanh , tôi cố mở mắt tỉnh táo:

này, anh giúp em uốn tóc được không? Em có hẹn gặp một người bạn rất quan trọng.”

Sầm Kiến Thanh xưa nay chưa từng từ chối yêu cầu của tôi:

“Được chứ.”

Anh hỏi rất tự nhiên:

“Bạn quan trọng ? Là cô bạn của em à? Có anh đặt bàn nhà hàng trước cho người không?”

Tôi lắc :

“Không đâu. Người bạn này anh không biết. Cậu ấy nước, mời em đi ăn. Bạn cũ gặp lại chắc chơi hơi khuya. Tối anh đừng đợi ăn cơm chung nhé.”

Tôi vừa nói vừa kín đáo quan sát sắc mặt anh.

Nhưng… trên mặt anh vẫn là nụ cười ôn hòa như thường.

tối đến có anh đi đón em không?”

“Ôi trời, không đâu. Em biết tự xe mà.”

Tôi giả bộ bị anh hỏi đến phát cáu, kéo chăn lại, phất tay:

“Được rồi, em buồn rồi. anh làm việc của anh, đừng lo cho em.”

Sầm Kiến Thanh chỉ khẽ đáp:

“Ừ.”

Không nói thêm gì nữa.

Anh tắt đèn , xuống phía bên kia giường.

Khoảng cách giữa chúng tôi… đủ chỗ để một người nữa vào .

Từ sau khi cưới đêm cũng .

Chúng tôi không ôm nhau như những cặp yêu nhau khác.

Ai phần nấy chỉ thiếu mỗi việc xé cái chăn ra làm đôi thôi.

Có điều…

Có lẽ vì tôi hay lăn.

dù tối trước có xa nhau đến , sáng ra tôi vẫn tỉnh dậy vòng tay anh.

Sầm Kiến Thanh cũng chỉ dịu dàng xoa cánh tay tê cứng của , chưa bao giờ trách móc tôi lấy một câu.

Tốt đến … làm tôi thấy có lỗi.

Sáng sớm, tôi lục tung tủ đồ, chọn cả đống quần áo nhờ Sầm Kiến Thanh xem giúp.

Tùy chỉnh
Danh sách chương