Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/802CtHlLb1
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhất thời nóng đầu, buột miệng hét lại:
“Ai nói con không có ai yêu? Con có bạn trai rồi!”
Mẹ tôi khựng lại một giây, rồi hét toáng lên:
“Bạn trai gì? Ở đâu ra cái bạn trai đó?! Mẹ cảnh cáo mày, đừng có quen mấy cái thứ chẳng ra gì ngoài đường!”
Tôi vừa định cãi lại thì…Chu Cẩn Xuyên bất ngờ giật lấy điện thoại từ tay tôi.
“Cháu chào dì ạ.”
“Cậu là ai?”
“Cháu là cái thằng ‘chẳng ra gì’ đang quen với Yên Yên đây, bọn cháu đang chuẩn bị về ra mắt dì.”
Nói xong, anh ta thẳng tay cúp máy.
Tôi kinh hãi nhìn anh ta:
“Anh đang định làm gì vậy?”
Chu Cẩn Xuyên khẽ nhướng mày, điềm nhiên đáp:
“Không làm gì cả, chỉ đi xin một danh phận thôi.”
Tôi bó tay:
“Anh có thể đừng trẻ con như vậy được không?”
Ánh mắt Chu Cẩn Xuyên nheo lại, mang theo vài phần cảnh cáo:
“Sao? Chẳng lẽ em vẫn còn lưu luyến cái tên họ Phí kia?”
Tôi: ………
6
Mang theo tâm trạng đầy lo lắng, tôi đẩy cửa nhà bước vào thì bất ngờ đâm sầm vào một lồng ngực rộng lớn.
Ngẩng đầu lên, là khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Phí Dục.
Anh ấy nhìn chăm chăm vào Chu Cẩn Xuyên đang đứng sau lưng tôi, ánh mắt u tối khó lường:
“Không định giới thiệu một chút à?”
Tôi vô thức lùi lại một bước, định mở miệng thì… Chu Cẩn Xuyên đã nắm lấy tay tôi, như tuyên bố chủ quyền:
“Tôi là bạn trai cũ của Yên Yên…”
Sợ anh ta lại nói ra điều gì động trời, tôi vội ngắt lời:
“Sếp ạ! Đây là sếp tôi, Chu Cẩn Xuyên!”
Ánh mắt Phí Dục rơi xuống bàn tay đang đan chặt của tôi và Chu Cẩn Xuyên, khẽ bật cười lạnh:
“Xem ra mấy công ty nhỏ trong nước thật sự thiếu quy chuẩn, đến cả chuyện yêu đương nơi công sở cũng được cho phép.”
Khoan đã?
Câu này vừa đâm vừa móc đấy hả?
Công ty tôi rõ ràng là doanh nghiệp nằm trong top 500 toàn cầu, chỗ nào nhỏ chứ?!
Khi bầu không khí đang dần ngột ngạt, mẹ tôi bưng mâm thức ăn từ bếp ra, cười tít cả mắt:
“Bạn trai của Yên Yên đúng không? Mau vào ngồi đi, ngồi trong phòng ăn, cơm sắp xong rồi!”
Khác hoàn toàn với giọng điệu gắt gỏng trên điện thoại khi nãy.
Rõ ràng là mẹ tôi vô cùng hài lòng với thân phận của Chu Cẩn Xuyên.
Chu Cẩn Xuyên nheo mắt, nhìn chằm chằm Phí Dục, đột nhiên hỏi mẹ tôi một câu:
“Dì ơi, vậy cậu này là ai thế ạ?”
Mẹ tôi cười ngượng ngùng:
“Ôi, thằng bé là anh Yên Yên đấy, hai đứa lớn lên cùng nhau từ nhỏ, thân nhau chẳng khác gì anh em ruột.”
Chu Cẩn Xuyên khẽ nhếch môi:
“À, ra là anh vợ tương lai.”
Sắc mặt Phí Dục lập tức càng u ám hơn mấy phần.
Khoan đã…Sao tôi lại cảm thấy có mùi trà nhàn nhạt thoảng qua thế này?
“Mẹ, mẹ pha trà à?”
Mẹ tôi lườm tôi một cái:
“Đêm hôm rồi còn trà với chả nước! Không ngủ được thì mai lấy sức đâu mà đi làm?”
Tôi: ………
7
Trong lúc ăn cơm, dì Lý sốt ruột đến mức không chịu nổi, liền bắt đầu giục cưới với Phí Dục:
“Yên Yên còn dẫn bạn trai về nhà rồi, con khi nào mới đưa bạn gái về ra mắt đây?”
Mẹ tôi cũng lập tức phụ họa:
“Đúng đấy, Tiểu Dục, con năm nay cũng 28 tuổi rồi, cũng nên tính chuyện kết hôn đi chứ. Con có thích cô gái nào không vậy?”
“Hồi còn đi học với Yên Yên, mấy đứa con gái theo đuổi con xếp hàng dài từ cổng trường đến tận khu nhà mình, mà chẳng đứa nào lọt mắt con là sao?”
Ánh mắt Phí Dục lướt qua tôi, bình tĩnh đáp:
“Có.”
Tôi bị câu đó làm nghẹn luôn miếng cơm.
Chẳng trách hôm nay anh ấy khó chịu như vậy.
Thì ra là vì bị mẹ tôi và dì Lý bắt về nhà xem mắt đúng Valentine, cắt ngang buổi hẹn hò với bạn gái nên mới tức.
Chu Cẩn Xuyên liền giơ tay nhẹ vỗ lưng tôi, giúp tôi đỡ nghẹn, sau đó mỉm cười nhìn về phía Phí Dục:
“Vậy tôi và Yên Yên xin chúc đại ca vợ và chị dâu trăm năm hạnh phúc trước nhé.”
“Đại ca vợ? Chị dâu?”
Phí Dục bỗng bật cười khinh khỉnh:
“Đợi anh thật sự cưới được Yên Yên rồi gọi cũng chưa muộn.”
Mẹ tôi liền dùng đũa gõ vào bát tôi, thuận thế thúc ép chuyện cưới xin:
“Anh con nói đúng đấy, con với Tiểu Chu định khi nào thì kết hôn?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì Chu Cẩn Xuyên đã nhếch môi đầy đắc ý, khoác tay qua vai tôi, bình thản đáp:
“Dì ơi, con với Yên Yên đã bàn bạc hết rồi, chỉ cần dì đồng ý, mai bọn con đi đăng ký kết hôn ngay.”
Dáng người cao lớn của Phí Dục lập tức khựng lại.
Mẹ tôi mừng đến mức không giấu nổi nụ cười:
“Sớm là tốt, cưới sớm là phúc đấy con à.”
Tôi khó hiểu nhìn sang Chu Cẩn Xuyên.
Gì vậy trời?
Anh ta làm sao có thể nghiêm túc nói dối như thế chỉ để hơn thua với Phí Dục?
Tôi nhịn không nổi nữa:
“Tôi bao giờ thì…”
Chu Cẩn Xuyên lập tức nghiêng người, cúi sát tai tôi, hạ giọng đe dọa chỉ đủ để tôi nghe thấy:
“Em còn muốn lấy tiền không?”
!!!
Trời đất chứng giám!
Không phải tôi muốn nói dối.
Nhưng chuyện phụ lòng đồng tiền… tôi thật sự không làm nổi.
Tôi lập tức đổi giọng, ánh mắt kiên định hơn cả lúc tuyên thệ gia nhập Đảng:
“Tôi lúc nào kết hôn cũng được, chủ yếu là xem anh thôi!”
Vừa dứt lời, Phí Dục đột nhiên đứng bật dậy, giọng nói mang theo sự giận dữ cố kìm nén:
“Tôi no rồi, mọi người cứ ăn tiếp.”
Mẹ tôi ngơ ngác:
“Cái thằng này hôm nay làm sao thế? Như thể ăn phải pháo ấy! Ai chọc nó à? Bình thường nó đâu có như vậy!”
Dì Lý cười gượng:
“Ai mà biết được, kệ nó đi, mình cứ ăn tiếp.”
Hừm.
Tôi không cần nghĩ cũng đoán ra được.
Phí Dục chắc chắn là sợ bị hai người họ thúc ép cưới giống như đã làm với tôi, nên mới viện cớ bỏ đi sớm.
Sau khi Phí Dục rời đi, không khí trên bàn ăn cũng dịu lại không ít.
Mẹ tôi và dì Lý như đang điều tra hộ khẩu, một người hỏi, một người tiếp lời, hỏi hết sạch từ hoàn cảnh gia đình, quá trình làm việc đến chuyện tình cảm của Chu Cẩn Xuyên.
Mẹ tôi càng hỏi càng hài lòng.
Vì thế, khi Chu Cẩn Xuyên ra vẻ khổ sở nói rằng buổi chiều đã thay tôi uống rượu, không tiện tự lái xe về, cần tôi đưa về nhà, mẹ tôi lập tức không do dự đẩy tôi lên xe anh ta.
Không ngờ, vừa về tới biệt thự, tôi liền nhận được lời mời kết bạn từ Phí Dục.
8
Tôi còn chưa kịp bấm gì thì Chu Cẩn Xuyên đã thẳng tay giật lấy điện thoại, nhấn luôn “chấp nhận”.
Ngay giây sau, khung chat lập tức hiện lên tin nhắn của Phí Dục:
“Yên Yên, năm đó lá thư tình là mẹ anh đưa cho giám thị, sau khi em chuyển nhà, bà không chịu nói địa chỉ mới, anh hoàn toàn không liên lạc được với em.”
“Hồi đó anh không dám đứng ra bênh em là vì sợ bị xử lý vì yêu sớm, ảnh hưởng đến xét duyệt đi du học. Lúc đó còn trẻ con, cứ tưởng học hành là quan trọng nhất. Bây giờ anh nói xin lỗi… còn kịp không?”
“Chu Cẩn Xuyên là con nhà giàu, chuyện hôn nhân đâu đến lượt anh ta tự quyết. Còn anh thì khác, anh có thể tự làm chủ đời mình. Ngần ấy năm anh không yêu ai cả, mẹ anh giờ cũng chấp nhận được em rồi, Yên Yên… chỉ cần em đồng ý, trước khi em và Chu Cẩn Xuyên thật sự chia tay, anh đảm bảo sẽ không gây rắc rối trước mặt anh ta.”
Tôi chết lặng.
Ý của Phí Dục là… Anh ta định làm tiểu tam á?
Người anh ấy luôn thích, lại là tôi sao?
Chỉ là… hai cái…
Nghĩ kỹ thì… hình như cũng không phải không thể chấp nhận được?
Tôi còn đang đắm chìm trong mấy tưởng tượng mơ hồ ấy thì Chu Cẩn Xuyên đã không chút do dự thay tôi từ chối luôn:
“Biết rồi, anh vợ à.”
Phí Dục lập tức mất kiểm soát, gọi điện liên tục không ngừng.
Chu Cẩn Xuyên cười lạnh, dứt khoát tắt từng cuộc gọi, sau đó bế tôi đặt lên ghế sofa, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm tôi:
“Vợ à, đang nghĩ gì vậy?”
Tim tôi khẽ run, vội vàng chối:
“Không… không nghĩ gì cả.”