Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14.
Sau điều tra rõ ràng tài sản trên danh nghĩa Thẩm Vân Đình, dưới sự trợ giúp của luật sư, tôi nhận từng một.
Chỉ có tài phú mới có thể không phụ tôi.
tôi xử tài sản, chị Vân và tôi đang buôn dưa về tình hình mới nhất của Lâm Vi Vi.
“Tĩnh Tĩnh à! Chị cho em biết, đúng thật là ứng, Lâm Vi Vi sinh non, đứa nhỏ vừa ra liền phải đưa vào lồng ấp, ở một tuần vẫn không thể chịu đựng được, đã đi .”
Đúng là ứng, Thẩm Vân Đình hại c.h.ế.t con của tôi, đến cuối cùng chính bị liệt, con của Lâm Vi Vi cũng không giữ được.
Đứa nhỏ không còn, Lâm Vi Vi thấy không còn hy vọng tranh giành tài sản liền mặt dày cảnh sát tôi mưu sát Thẩm Vân Đình, yêu cầu cảnh sát giao quyền chăm sóc Thẩm Vân Đình cho cô ta.
Tôi thấy bây giờ người muốn g.i.ế.c Thẩm Vân Đình là cô ta mới đúng.
Tôi được cảnh sát mời đến tìm hiểu tình hình.
nhìn thấy Lâm Vi Vi ở cảnh sát tôi cũng sắp không nhận ra cô ta, mới qua bao lâu, khuôn mặt từng xinh đẹp hoạt bát giờ vô hồn hốc hác, gầy đến xương gò má lõm sâu, cả người chật vật đáng thương.
Lâm Vi Vi vừa nhìn thấy tôi lập tức khàn cả giọng la to, giống như con khỉ nhảy lên nhảy xuống.
“Là cô ta, chính là cô ta hại c.h.ế.t anh Vân Đình và cưng của tôi. Các người bắt cô ta đi! Bắt cô ta lại…”
Nhìn Lâm Vi Vi như vậy, điên cũng là chuyện sớm muộn.
Cảnh sát điều tra hồ sơ, vụ tai xe cộ của Thẩm Vân Đình đã được điều tra rõ ràng, bản không có vấn đề gì, chỉ là sự cố bình thường, là vận khí của hắn không tốt.
Đại ân nhân của tôi, cũng chính là tài xế gây tai bồi thường cho tôi 5 triệu, tôi cũng đưa ra giấy thông cảm của người nhà.
Cả hai gia đình đều vui vẻ.
Về phần con của Lâm Vi Vi, bệnh viện có giấy chẩn đoán, c.h.ế.t của nó cũng là ngoài ý muốn.
Mặc kệ Lâm Vi Vi loạn đến thế nào cũng không thể buộc tội được tôi, Lâm Vi Vi thấy tôi muốn đi, thậm chí còn hất nữ cảnh sát đang trấn an cô ta ra và muốn xông tới đánh người.
“Các người có phải đã nhận lội của cô ta đúng không. Các người hợp lại với bà này bắt nạt tôi, muốn hại c.h.ế.t anh Vân Đình chiếm đoạt của anh ấy. Tôi mới là cưng của anh ấy, tôi mới là phu nhân tổng giám đốc, tất cả Thẩm gia đều là của tôi.”
Tôi nhìn bộ dáng điên điên khùng khùng của cô ta, nhịn không được :
“Không sao, Thẩm gia ba bần nông, thân phận của cô vẫn là có thể kế thừa một chút. Tôi tuyên từ giờ trở đi cô chính là thứ tư, cố lên!”
Cuối cùng Lâm Vi Vi cầu nhân được nhân, cảnh sát lấy tội danh tấn công cảnh sát giam giữ cô ta ba ngày cảnh cáo.
Nghe mẹ Lâm gia đi bảo lãnh cho cô ta, ông Lâm cảm thấy mất mặt, người một nhà ở trước cửa cảnh sát đánh nhau, thiếu chút nữa lại bị ba ngày tạm giam.
15.
Lâm Vi Vi ngược lại nhắc nhở tôi.
trước Thẩm Vân Đình an trí Lâm Vi Vi ở trong biệt thự khu Đồng Hồ, tôi lập tức gọi người đi đuổi cô ta đi.
Về phần đồ bên trong có thể bán thì bán, không thể bán thì tặng người, vừa nghĩ tới cảnh hai người bọn họ ở trong biệt thự ân ân ái ái, tôi liền cảm thấy ghê tởm.
nhân viên bảo đi ngang qua, Lâm Vi Vi bám cửa không chịu đi, mẹ Lâm cũng ở cửa khóc lóc om sòm.
Ông Lâm vẫn giữ nguyên danh tính của và cố gắng chiến đấu.
“Những thứ này đều là con rể tôi để lại cho con tôi, mấy người dựa vào gì đuổi chúng tôi đi, chúng nó đã đính hôn , chỉ là chưa có lĩnh chứng thôi!”
Bảo bản không thèm để ý tới ông ta, liếc mắt một .
Bà Lâm thấy thế trực tiếp nằm dưới chân bảo khóc lóc om sòm.
“Giết người ! Có người mưu tài hại mệnh, đột nhập cướp bóc!”
Mấy nữ bảo trực tiếp khiêng đám người bọn họ ra cổng, hàng xóm nghe tiếng liền chạy ra xem náo nhiệt.
Có người còn cầm điện thoại di lên quay video ngắn.
“Mấy người xem náo nhiệt gì thế! Oa, chính thất đánh tiểu tam !”
Bà Lâm lập tức lớn tiếng lên án.
“Những người này vào nhà cướp bóc, chúng tôi bản không biết bọn họ, bọn họ chuyển đồ đạc của chúng tôi đi, những thứ này đều là sính lễ con rể tôi cho con tôi, bậy !”
Bảo lấy ra một loa lớn đi lại.
“Mọi người chú ý… Người nhà này đều không phải người tốt, ông là giáo sư giả, con là tiểu tam, bà là người chanh chua. Bọn họ còn tự hào, cả nhà chạy đến trước mặt chính thất diễu võ dương oai. Ngôi nhà này là tài sản của vợ hợp , chúng tôi nhận ủy thác của người vợ hợp pháp tới đây dọn dẹp rác rưởi.”
“Mọi người chú ý… gia đình này…………… dọn dẹp rác rưởi.”
Ông Lâm giả bộ hơn nửa người, không chịu nổi loại mất mặt này, chỉ có thể che mặt, xám xịt lôi kéo vợ con thoát khỏi nơi này.
Sau bán biệt thự lấy mặt, tôi quyên góp toàn bộ , coi như tích đức việc thiện.
Tra nam dùng chính trải nghiệm tự cho tôi biết, thế giới này có thể thật sự có ứng.
Tôi trình thư luật sư lên tòa án, yêu cầu Lâm Vi Vi trả lại tất cả tài sản và chi phí Thẩm Vân Đình đã tặng cho cô ta trong thời gian ngoại tình.
Đó là tài sản chung của vợ chồng chúng tôi, Lâm Vi Vi không hề có khả năng thắng kiện.
Thẩm Vân Đình đã từng chuẩn bị cho cô ta bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, châu báu trang sức đắt , còn có biệt thự tại cô ta ở, tất cả toàn bộ đều phải nhổ ra.
Có những thứ bọn họ đã tiêu phí hết, bản không trả nổi .
Thứ đáng giá duy nhất trong Lâm gia tại chỉ có nhà cũ được đăng ký dưới tên Vi Vi.
Lâm Vi Vi vốn muốn sang tên nhà cho mẹ, như vậy tòa án cho dù khởi tố cũng không có cách nào đóng băng.
Nhưng không ngờ, cô ta đã chậm một bước, cô ta muốn sang tên mới tòa án đã đóng băng tất cả tài sản của cô ta, kế hoạch chuyển nhượng tài sản tự nhiên thất bại.
Cuối cùng Lâm Vi Vi người tài không còn, còn lưng đeo một thân nợ nần cùng tiếng xấu.
16.
Đoạn video ghi lại cảnh gia đình họ bị đuổi ra khỏi biệt thự ngày hôm đó đã được lan truyền rộng rãi, cư dân mạng chẳng những bới móc thân phận người Lâm gia, ngay cả Thẩm Vân Đình cũng bị bới ra.
[Tra nam ngoại tình bị phạt, tai xe cộ liệt toàn thân thật đáng !]
[ điếm với Cẩu (Ông mở mắt)]
Ông bà Lâm không có cách nào chỉ có thể từ chức, mang theo con về quê sinh hoạt.
Lâm Vi Vi nhìn thành phố Bắc Kinh cách cô càng ngày càng xa, những ngày được Thẩm Vân Đình nâng niu trong lòng bàn tay tựa như nằm mơ, vừa chạm vào liền vỡ nát.
Cô ta tốt nghiệp đại học danh tiếng, mẹ đều là hai công nhân viên chức, trong nhà có nhà, vốn có đồ tốt, tại tất cả đều bị hủy.
Lâm Vi Vi đang hận, nhưng cô ta không phải đang hận tiểu tam.
Cô ta hận vì sao ngày đó lại buộc Thẩm Vân Đình tự đi mua bánh bao cho , dẫn đến Thẩm Vân Đình xảy ra tai xe cộ.
Nếu như không có tai xe cộ này, cô ta mới là người thắng cuộc , phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị. tại bọn họ chỉ có thể đổi tên đổi họ, xám xịt trở lại trong trấn nhỏ sinh hoạt.
Thẩm Vân Đình lo lắng cho cô ta, rõ ràng là có suy nghĩ, nhưng lại không thể cử hay chuyện, cũng không thể bảo được người phụ nữ và đứa trẻ yêu thương.
Còn bị một mụ phù thủy hạ thủ, hắn chính là Thẩm tổng của tập đoàn Thẩm thị!
Mụ phù thủy trong miệng Thẩm Vân Đình là hộ tôi đặc biệt mời tới chăm sóc hắn, tôi tìm trên mạng lâu mới tìm được một người kém cỏi như vậy.
Nó đã lấy đi nhiều năng lượng của tôi!
Thẩm Vân Đình tuy rằng bị liệt, không thể cử , nhưng mặt đẹp!
Một bà lão tịch mịch đối với khuôn mặt này của hắn khó không có ý nghĩ kỳ quái, đầu bởi vì khuôn mặt này hộ đối với hắn cũng không tệ lắm.
Đợi qua vài năm, hắn xụi lơ, cơ bắp đều héo rút, nhìn liền tẻ nhạt vô vị.
Vì thế hộ đối với hắn cũng không có hứng thú, ba ngày hai bữa mới cho hắn xử một lần, cả phòng mùi hôi ngút .
Thẩm Vân Đình tuổi sắc suy bắt đầu hận, chẳng lẽ thật sự là ứng sao?
Nếu như năm đó hắn không ngoại tình, hết thảy có phải hay không liền không giống nhau!
Đáng tiếc nhân sinh không có lại.
17.
Nằm trên bãi biển Hawaii hưởng thụ ánh mặt , cát, trai đẹp.
Bây giờ tôi chỉ là một người phụ nữ giàu có nhỏ bé cô đơn bình thường! Tuổi tác tốt nhất, trạng thái tốt nhất!
“Chị, tối nay đến phòng em trao đổi một chút đi!”
Một người đàn ông đẹp trai và có phần hoang dã nằm trước ghế dài của tôi và nháy mắt với tôi.
Tôi thở dài.
Lần sau ra ngoài chơi vẫn là tìm một con ch.ó sữa nhỏ đi!
Sói nhỏ không phải không tốt, chỉ là quá năng , từng ngày từng ngày như vậy, ai chịu được chứ!
Mặt chiều ngã về tây, ánh mặt chiếu xuống bãi cát màu vàng, nhìn chàng trai đẹp trai với nụ cười rạng rỡ cách đó không xa.
Hỏng bét…… Là cảm giác tâm.
Tôi cười quyến rũ với sói nhỏ trước mặt, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
“Chị không rảnh.”
Chị ấy à! Hôm nay muốn ăn “chay”.
Biển ơi, ta đến đây!
– Hết-