Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bố Ám Ẩn quả quyết: “Con dâu tôi phải mặc đủ kiểu váy cưới của mọi quốc gia!”
Điều đó tôi còn chấp nhận được, nhưng trong lúc chúng tôi tiếp khách, bố chồng lại livestream bằng chiếc điện thoại trong suốt, vừa phát trực tiếp vừa quảng cáo: “Hôm nay là ngày vui của con trai tôi, cảm ơn mọi người đã đến chung vui!
Đừng quên chia sẻ livestream nhé!”
“Mười bốn tỷ người đang xem, con số sao đỏ kia phải đạt mười bốn tỷ lượt bấm nha!”
“Cảm ơn đại ca đã tặng Mũi tên xuyên mây! Cảm ơn chị đại đã tặng mười mũi tên liền!”
“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! Nhân tiện, tôi tiết lộ thêm một nghề tay trái.”
“Hiện tôi đang quản lý địa phủ nước ngoài, ai có nhu cầu cứ liên hệ tôi, ưu đãi từ 10% trở lên!”
Xem xong màn livestream “bá đạo”
của bố chồng, tôi chỉ biết thầm phục trong lòng.
Ám Ẩn ở bên cạnh lắc đầu ngán ngẩm: “Bố anh lên cơn là thế đấy.”
Thật không thể tin nổi, ai lại gọi bố mình là “hâm”
chứ?
Đám cưới vô cùng náo nhiệt, tôi nhận được rất nhiều tiền mừng.
Thậm chí, toàn bộ số tiền bố Ám Ẩn kiếm được từ livestream cũng được chuyển cho tôi.
Tối hôm đó, nằm trên giường, tôi vẫn phân vân có nên nhận số tiền ấy không.
Một cánh tay ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng.
“Sao thế?”
“Anh yêu, số tiền bố đưa… em có nên nhận không?”
Nghĩ đến cảnh bố chồng vất vả livestream cả ngày, tôi thấy ái ngại.
Cổ tôi chợt ấm lên.
Vừa quay đầu, môi tôi đã bị Ám Ẩn khẽ chạm.
Nụ hôn dịu dàng, rồi dần nồng nàn hơn.
Tôi thở hổn hển: “Rốt cuộc có nên nhận không?”
“Em vừa gọi anh là gì?”
Tôi nghiêm túc nhớ lại: “Anh yêu, số tiền bố đưa… em có nên nhận không?”
[ – .]
Anh lại cúi xuống hôn tôi, từ môi xuống cổ, tay luồn vào cổ áo, ánh mắt đầy khao khát, giọng trầm khàn thì thầm: “Anh thích em gọi như vậy… vợ yêu.”
Nhìn bàn tay Ám Ẩn đang chạm tới… “Đợi đã,”
tôi đỏ mặt, “còn em bé nữa mà…”
Ánh mắt Ám Ẩn lúc này không thể diễn tả, tôi biết đêm nay… khó thoát.
“Nhẹ thôi nhé.”
“Được rồi, bảo bối của anh.”
Nửa tháng sau, bụng tôi đã to như phụ nữ mang thai năm tháng.
Bố Ám Ẩn nói thai kỳ của tôi kéo dài một năm, tức là chỉ còn 15 ngày nữa là tôi sinh.
Bố chồng mua cho tôi rất nhiều đồ dùng trẻ em.
“Con dâu, con có định quay lại dương gian không?”
Chưa kịp trả lời, bố chồng đặt đồ lên bàn, thở dài: “Con dâu, đừng giận bố… bố thật sự không muốn thấy con trai mình cứ mãi chờ đợi.
Bố thương nó lắm!”
“Mỗi lần con đầu thai, nó lại bắt đầu chờ con từ đầu.
Dù chỉ vài chục năm, nhưng với nó là cả mấy kiếp người.”
“Nó chỉ dám lén lút đến nhìn con.”
“Bố bảo nó mạnh dạn lên, nhưng nó nói: ‘Cô giáo Mộ từng nói, tình yêu cướp được không phải là yêu, con muốn từng bước chiếm được trái tim cô ấy.
Nếu sai một bước, cô ấy yêu người khác, con lại phải đợi thêm mấy chục năm nữa.’”
“Bố biết mình nói quá lời… nhưng mà…”
Tôi cầm đồ dùng trẻ em, nhẹ nhàng đáp: “Bố… từ nay con sẽ không rời đi nữa.”
Tôi không muốn Ám Ẩn cứ mãi chờ đợi tôi qua từng kiếp.
Cứ hết đời này đến đời khác, lại tìm tôi, lại yêu lại từ đầu.
Anh ấy quá si tình, khiến tôi sợ hãi, sợ kiếp sau tôi yêu người khác, anh ấy sẽ sụp đổ.
Tôi không biết kiếp trước tại sao anh ấy yêu tôi, nhưng tôi biết Ám Ẩn thật lòng yêu tôi.
Tối đó, Ám Ẩn dẫn tôi đến tầng 18 địa ngục.
Đây là lần đầu tiên tôi đến đây, đúng là địa ngục trần gian, chẳng khác nào khu ổ chuột.
Khắp nơi dơ bẩn, hỗn loạn, la liệt những linh hồn tàn tật.