Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Lâm Đình chủ động xin rút lui, không tham gia buổi cuối .
Ban đầu tôi không muốn khui chuyện , vì thấy chẳng cần thiết phải đôi co với tiểu nhân.
Không ngờ Lâm Đình nhảy nhót gây chuyện, từ thi tuyển cho đến khi lên show nhằm vào tôi.
Nhưng tốt, lần coi cho cô một đòn trí mạng, để tên hề biết thân biết phận.
Nghĩ đến đây lòng tôi vô sảng khoái, gì thấy đẹp.
Chỉ năm người, không thể chia đôi nhóm để tiếp nội dung đã định.
Lửa hóng chuyện bùng lên trong mắt , cậu ấy lập tức xung phong:
“Đạo diễn, không bạn đồng hành không sao, em thể quan sát viên tình yêu!”
Đạo diễn và tổ chương trình bàn bạc một lúc, cuối đồng ý.
liền về phía tôi và Tạ , giơ hình trái tim.
Tạ chịu không nổi, đi, lạnh lùng cảnh cáo:
“Đừng theo tụi tôi.”
xị , cố vớt vát:
“Không phải, tôi chỉ …”
Tạ cau mày, tỏ vẻ mất kiên nhẫn. lập tức im miệng.
Ây, Tạ , chuẩn bài “chiến thần lạnh” rồi.
thế, tôi đi Tạ , thì bám theo sau Đàm Viên và Cố Khiêm. Cậu ấy bảo, vậy vừa quan sát được toàn bộ, không phiền ai.
Vì trước đây từng người yêu bí mật, nên tôi và Tạ rất hiếm khi hẹn hò nơi công cộng. Đây lần đầu tiên chúng tôi đi thủy cung.
Khắp nơi một màu xanh biếc, chỉ cách lũ bơi lội tung tăng một lớp kính. Đường hầm kéo dài phía trước, tựa một giấc mộng không điểm kết.
Tôi chọc chọc Tạ :
“Anh kìa, tụi mình không?”
[ – .]
Góc khuất một nhỏ bày dáng vẻ kiêu ngạo, đứng yên không động đậy, thì bơi vòng quanh, luôn ở bên cạnh nó.
Tạ theo tôi, khẽ vỗ đầu tôi:
“ em lúc đang giận.”
Tôi phản bác:
“, rõ ràng anh, người đều một kiểu, tỏ vẻ đây.”
nhỏ kiêu ngạo rốt cuộc khẽ vẫy đuôi, thì phun một chuỗi bong bóng.
nhau bơi vào đám san hô.
Tôi hài lòng gật đầu:
“Em tuyên bố, một hoàng tử, một công chúa, từ nay sống bên nhau hạnh phúc viên mãn.”
Tôi cảm nhận được Tạ siết tôi chặt hơn một chút.
Một lúc sau, anh nói:
“Ừ, tụi mình.”
Tạ đưa trái chạm lên kính.
Ánh đèn lờ mờ, trong nền xanh thẳm, kính phản chiếu bóng đứa tôi – mờ ảo nhưng gắn bó chặt chẽ.
xong chương trình, Tạ đưa tôi về nhà. Căn phòng giữ nguyên cách bày trí trước.
thời gian chưa từng trôi qua, dừng ở ngày kỷ niệm ấy.
Tuy vậy, vài thay đổi.
Tạ treo thêm vài chiếc đĩa nhạc vinyl bên cạnh bức tường ảnh tôi từng .
Mỗi bài hát đều đại diện cho một tâm trạng khi ấy. Hóa âm nhạc thể lưu giữ ký ức.
Hôm đó xem pháo hoa xong, chúng tôi chụp một tấm ảnh chung.
Tôi đề nghị:
“Chúng in tấm ảnh đó đi, dù gì thời khắc lịch sử đánh dấu việc lành mà!”