Phai Màu Đan Thanh

Phai Màu Đan Thanh

Hoàn thành
8 Chương
27

Giới thiệu truyện

Ta có hai thanh mai trúc mã, nhưng chẳng ai để mắt đến ta.

Người họ Yêu là muội muội yếu đuối mong manh như liễu trước gió của ta.

Còn ta lại trời sinh sức lực hơn người, tính tình cay nghiệt độc ác.

Ngày muội muội vừa đến tuổi cập kê, lễ vật bọn họ nhờ ta mang sang chẳng biết sao lại nhiễm độc, khiến nàng nằm liệt giường hôn mê bất tỉnh.

Từ đó, ta trở thành nữ tử rắn rết, bị người trong kinh thành xa lánh như gặp dịch bệnh.

Thế mà Bình Dương vương Tiêu Cảnh Sách lại phái người tới cửa cầu hôn, cưới ta về để xung hỷ.

Nghe nói Tiêu Cảnh Sách thân thể bệnh tật yếu ớt, cưới ta cũng chỉ vì mệnh ta sát khí nặng, áp chế được vận hạn của chàng.

Trước khi xuất giá, mẫu thân không ngừng căn dặn, bảo ta tuyệt đối không được lộ ra bản tính thật trước mặt Tiêu Cảnh Sách.

Đêm tân hôn, phu quân đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt lộ vẻ áy náy: “Nghe nói phu nhân có tình ý với Vệ tiểu tướng quân, lần này ta ngang nhiên đoạt ái, thật sự xin lỗi.”

Vệ tiểu tướng quân chính là một trong hai thanh mai trúc mã của ta.

Nhờ hắn rêu rao khắp kinh thành chuyện đó, bằng không danh tiếng ta sao có thể thối nát đến vậy.

Ta nghiến răng ken két, nhớ lời tiểu nương căn dặn, bèn làm ra vẻ yếu ớt đáp: “Sao có thể trách phu quân được, là ta không phân rõ người với chó mà thôi…”

Tiêu Cảnh Sách khẽ bật cười: “Để bù đắp, phu nhân muốn gì, ta đều không từ chối.”

Ta lập tức phấn chấn hẳn lên, nhưng vẫn giữ phép tắc hỏi một câu: “Ngươi… thật sự có thể chứ?”

Vị phu quân mảnh mai yếu ớt của ta sắc mặt trắng bệch, quay đầu ho khẽ hai tiếng: “Xin phu nhân… nương tay.”