Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Tuy lần trước Trương Miểu Miểu và Triệu Gia Tuấn cãi nhau một trận to, nhưng tôi cũng ngây thơ đến mức nghĩ vậy là tụi nó sẽ đường ai nấy đi.
Có điều, tôi vẫn quá xem thường giới hạn đạo đức của hai người này.
Mới chưa đầy hai ngày, bọn họ đã tay tay dính lấy nhau, lại tìm đến tôi – đương nhiên, vì chuyện căn nhà.
Quả nhiên, trên đời này không có bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Trương Miểu Miểu thân thiết khoác tay tôi, cười tươi rói:
“An An à, chuyện nhà cửa mà cậu nói trước, tớ người quen rồi đó nha.”
“Bên đó có chút liên hệ với nhà tớ , dù hơi khó nhưng người ta cũng đồng thử xem sao.”
“Chỉ cần cậu chịu cưới A Tuấn, rồi nhận tớ làm em gái lại, là đâu vào đấy hết!”
Cười chết, rõ ràng là tụi nó cầu xin được nhập hộ , mà giờ đổi trắng thay đen, biến tôi thành kẻ đang nhờ vả.
Trương Miểu Miểu lúc nào cũng vậy – không chỉ muốn chia tiền, mà còn muốn tôi phải mang ơn.
Tôi không vội vã, chỉ cười tươi đáp lại:
“ á? Miểu Miểu, cậu đáng tin quá đi! Thế thì mình mừng đi!”
Bọn họ tôi vui nhận , cũng nghi ngờ gì, thay đồ rồi hí hửng theo tôi ra ngoài.
Tôi dẫn hai người tới một quán bán canh thịt dê.
“Trời lạnh thế này, nói uống canh dê là bổ nhất đó!”
Tôi nhiệt tình múc một bát, đặt trước mặt Trương Miểu Miểu.
“Miểu Miểu nè, cậu là công thần giúp tụi mình làm hộ mà, phải bát tiên !”
Canh trắng ngà, mặt nước lấp lánh chút váng dầu, chính là món khoái của cô ta trước đây.
Nhưng… Trương Miểu Miểu mới ngửi một chút đã đổi sắc mặt.
Cô ta bịt , quay sang phía thùng rác bên cạnh mà nôn khan dữ dội.
Tôi vờ hốt hoảng, vỗ lưng cô ta ân cần:
“Miểu Miểu, sao thế? Canh có vấn đề gì à?”
Vừa nói, tôi vừa múc một muỗng, cố trước mặt cô ta:
“Ừm, có gì lạ đâu ta… À…”
Tôi như vừa nhận ra điều gì, mắt tròn mắt dẹt.
“Bảo sao dạo này cậu cứ kỳ kỳ á, món thích lại .
Cậu … cậu không phải mang thai rồi đấy ?”
Hai người họ nhìn nhau, ánh mắt lóe lên hoảng loạn.
Triệu Gia Tuấn còn vội cười xòa:
“Không đâu, làm gì có chuyện đó! Chắc dạo này Miểu Miểu hơi mệt mà!”
Tôi gật gù đầy nghi hoặc, mắt nhìn qua lại giữa hai người.
“Miểu Miểu à, tớ nhớ chưa cậu nói có trai nào mà ta?”
“Với lại… tụi mình thân nhau vậy, sao cậu không dắt ảnh cho tớ gặp một lần? Hay là… người đó có gì không tiện để lộ à?”
Trương Miểu Miểu còn chưa kịp mở , thì Triệu Gia Tuấn đã ra ẩn tôi.
Triệu Gia Tuấn ngắt Trương Miểu Miểu:
“Miểu Miểu này, có trai thì dẫn đến cho An An gặp . Mình là bao năm rồi mà.”
Ở với nhau lâu vậy, hắn chỉ cần mở là tôi hắn đang tính trò gì.
Chắc chắn lại định thuê ai đó đóng trai cho qua chuyện.
Nhưng đời nào tôi để hắn được như ?
Tôi như vừa nhớ ra điều gì, chớp mắt:
“À đúng rồi! bữa tụi mình đi uống cà phê, tớ mấy khách bàn bên nói… có ai đó bị một người đàn ông cầm hoa hồng đến quấy rối phải không ta?”
“Miểu Miểu à, cậu vậy là không được đâu đó. Không kể tớ , thì tớ phải đích thân đến quán cà phê cho rõ vậy.”
Vừa dứt , mặt cả hai đứa đồng loạt biến sắc.
Tôi bọn họ không dám đánh cược tôi có sự đi không.
Tôi vờ như gì, thở dài một tiếng rồi nói:
“Tớ đồng cho cậu nhập hộ , là vì tụi mình là thân.
Nhưng nếu cái thai bụng cậu là con của ai không rõ ràng, thì… tớ không thể chấp nhận được đâu.”
Trương Miểu Miểu cố gắng giữ bình tĩnh, môi cười mà mắt run:
“Đừng nói đùa vậy An An, tớ … tớ sự không có mang thai mà!”
Tôi làm ra bán tín bán nghi, miễn cưỡng gật :
“Ừm… được, tớ tin cậu lần này.
Dù gì thì cũng chỉ cần chờ thêm hai tháng, lúc đó… là ngay .”
5
Từ tôi thả lại một câu đó, Trương Miểu Miểu biến mất hẳn mấy ngày.
Mà tôi thì đang bận lo việc chuyển toàn di sản bố mẹ để lại thành tài sản cá nhân trước hôn nhân, nên tất nhiên cũng chủ động liên lạc gì.
Chớ để rắn cắn đuôi khi nó còn đang cuộn.
Thoắt cái, đến ngày hẹn làm hộ .
Cuối cùng Trương Miểu Miểu cũng không ngồi yên được nữa, gọi điện rủ tôi ra ngoài bàn chuyện tiếp theo.
Tôi vui nhận .
Lúc gặp lại, tôi cô ta gầy đi rõ, dù tô phấn mấy lớp cũng che không được nét tiều tụy.
Xem ra… Triệu Gia Tuấn đã đưa cô ta đi phá thai rồi.
Tôi làm bất ngờ, che nhỏ giọng kêu lên:
“Trời ơi, sao trông cậu xanh xao quá vậy?”
Trương Miểu Miểu khựng lại, biểu cảm nháy mắt trở nên méo mó.
Chắc bụng đang rủa xả tôi tới chết, nhưng vẫn phải cố nặn ra nụ cười tạo:
“An An à, đây là hồ sơ cần cho thủ tục nhận chị em, cậu xem qua giùm tớ đi nha.”
Tôi cầm tập hồ sơ đã được cô ta cẩn thận đóng lại, lòng không khỏi cảm thán:
Cô ta chuẩn bị kỹ .
Từ minh cho đến từng loại giấy tờ – y chang như kiếp trước.
Thậm chí còn có giấy xác nhận kéo dài mấy năm, cái nào cũng có.
Chỉ tiếc… Duy nhất một thứ quan trọng nhất lại thiếu.
Muốn minh mình là em gái thất lạc bao năm của tôi, thì phải có giấy xác nhận quan hệ huyết thống.
Cái này tuy không ghi rõ hồ sơ công khai, nhưng bên phòng công sẽ yêu cầu bản giấy .
Tôi không vạch trần, chỉ cười tươi nói:
“Chuẩn ghê á Miểu Miểu! Vậy mình đi làm luôn đi. Để tớ gọi A Tuấn đến.”
Gương mặt Trương Miểu Miểu cứng lại.
Tôi nhìn là ngay – cô ta không muốn.
Mà cũng dễ hiểu , chắc chắn chuyện này là do Triệu Gia Tuấn ép cô ta làm.
Tới nơi, đúng như dự đoán, nhân viên kiểm tra xong liền nói:
“Thiếu báo cáo giám định ADN, không thể xác nhận quan hệ huyết thống.”
Trương Miểu Miểu tái mặt tại chỗ.
Kiếp trước, điều khiến bọn họ chọn tôi chính là tôi không có người thân.
Nhưng giờ, đến lúc cần minh có thân thích, thì lại trở thành điểm yếu chí mạng.
Khi cả nhóm đang rối rắm, một người đàn ông áo đen bước tới.
Anh ta hạ giọng :
“Cái này chỉ là thủ tục công , bọn họ không kiểm tra đâu… Các người đến đây là vì chuyện nhà đất hả?”
Trương Miểu Miểu theo bản năng định lắc .
Nhưng ánh mắt Triệu Gia Tuấn thì loé sáng.
Hắn gật , nhỏ giọng :
“Anh có cách nào giải quyết không?”
Người đàn ông chỉ mỉm cười không đáp, đưa hai ngón tay chụm lại, khẽ xoa.
Triệu Gia Tuấn hiểu ngay, vội :
“Anh cần bao nhiêu?”
Người kia giơ ngón tay.
Triệu Gia Tuấn như trút được gánh nặng:
“ ? Ok! Em chuyển khoản liền!”
Vừa rút điện thoại ra, thì bị anh áo đen giữ tay lại, cười khẩy:
“ mươi .”
6
“ mươi ?!”
Trương Miểu Miểu khẽ hét lên một tiếng.
“Bọn tôi làm gì có nhiều tiền thế! Với lại… anh làm có đáng tin không thì còn phải xem đã, sao chúng tôi được?”
Người đàn ông áo đen lạnh mặt liếc cô ta một cái:
“ cặp đôi vừa nãy ? Cũng làm ở chỗ tôi đấy, không tin thì đi mà xem!”
“Tiền đền bù giải tỏa, mỗi người ít cũng một triệu trở lên. Cái giá này mà còn không chịu móc túi thì đừng mơ đi đường tắt.
Không làm thì , có cả đống người xếp hàng làm.”
Nói xong, anh ta quay lưng định bỏ đi.
Triệu Gia Tuấn vội vàng giữ lại, quay lườm Trương Miểu Miểu một cái sắc như dao, sau đó liền quay lại nịnh nọt:
“Phụ nữ mà, không hiểu chuyện ấy mà.
Anh đợi chút, để em bàn lại với mấy cô ấy nha.”
Ổn định xong phía “đối tác”, hắn quay sang tôi.
Trương Miểu Miểu lúc này vẫn còn giận vụ cái thai, chu môi quay mặt đi, mắt thèm nhìn hắn lấy một cái.
Nhưng Triệu Gia Tuấn đâu còn tâm trạng dỗ cô ta, ánh mắt dán chặt vào tôi, giọng nài nỉ:
“An An, em cũng rồi đó… mươi lận.
Miểu Miểu làm gì có nhiều tiền thế, hay là em tạm ứng trước cho cổ đi?
Đợi nhận được tiền đền bù, tụi mình sẽ trả lại liền! Dù sao tiền đó cũng là của đứa mình mà!”
Tôi tỏ sốt ruột, áy náy nói:
“Không phải em không muốn giúp đâu A Tuấn… nhưng anh cũng mà, trước em vừa chuyển hết sang quỹ hôn nhân của tụi mình rồi còn gì?
Giờ muốn rút cũng đâu có dễ?”
vậy, sắc mặt Triệu Gia Tuấn tối sầm lại.
Quả , để dụ tôi chuyển toàn tài sản trước hôn nhân sang danh nghĩa “tài sản chung”, hắn từng giới thiệu cho tôi một vài gói tư ngắn hạn.
Chỉ là hắn không ngờ tôi xuống tiền nhanh như vậy.
Tôi làm chợt nhớ ra điều gì, vui gợi :
“À, hay vậy nha – A Tuấn, em nhớ anh còn tầm hai chục tiền tiết kiệm đúng không?
Với Miểu Miểu gộp lại là đủ rồi còn gì!”
Triệu Gia Tuấn vừa đến “tiền của mình”, cứng đơ như tượng.
cười cười, mà tim thì đang run bần bật.
Muốn moi tiền tôi? Ok, nói hay lắm.
Mà giờ tới lượt anh mở ví thì… sao tự nhiên câm như hến rồi?
mặt Triệu Gia Tuấn khó xử, sắc mặt Trương Miểu Miểu càng khó coi hơn.
Cô ta đến nỗi nghiến răng:
“Không phải tiền đền bù sao? Cùng lắm thì bỏ đi! Tôi không làm nữa!”
Nhưng lúc này, chỉ còn một bước nữa là tới tay khoản đền bù.
Sao Triệu Gia Tuấn có thể để con vịt luộc sắp chín bay mất?
Hắn túm lấy tay Trương Miểu Miểu, vừa đau lòng vừa nén giận, gượng gạo đồng đề nghị của tôi:
“Anh có nói là không làm đâu? Em gấp gì ?
Em chờ chút, em chuyển phần của em đi, anh gom lại rồi chuyển luôn thể.”
Trương Miểu Miểu cũng lấy sổ tiết kiệm ra.
Cộng lại, cuối cùng cũng đủ mươi .
Người đàn ông áo đen gật , bảo họ chờ vài ngày để sắp xếp.
Bọn họ có không yên tâm, anh ta liền rút minh thư đưa ra làm tin.
Tôi tranh thủ tiếp :
“Thị trấn nhỏ thế này, có chuyện gì thì anh ấy cũng chạy đi đâu được.”
Cuối cùng, bọn họ cũng ôm minh thư về nhà, tâm trạng vẫn còn thấp thỏm lo lắng.
Tối đó, nhân lúc Triệu Gia Tuấn đang tắm, tôi mở chiếc điện thoại cũ đã lâu không dùng.
Vừa khởi động, màn hình đã hiện thông báo:
【Triệu Gia Tuấn đã chuyển vào tài khoản của : 30 tệ】
Tôi nhìn dòng chữ, mỉm cười hài lòng.
Bọn họ đang nóng ruột muốn nhập hộ , tất nhiên khoản này không thể không trả.
Mà người đàn ông áo đen đó? Tôi đã tìm gặp từ trước rồi.
Tôi trả anh ta hai , chỉ nhờ đóng một vai nhỏ vở kịch này.
Việc cần làm vô cùng đơn giản – khi Trương Miểu Miểu chuyển tiền, đưa số tài khoản là của tôi.
Cứ chờ đi.
Đời này, tôi sẽ dùng chính lòng tham của tụi nó để móc sạch túi tụi nó.
Càng tư nhiều vào ván cược này, đến lúc không nhận được gì, tụi nó càng phát điên.