Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Suốt ngày hôm nay đã quá mệt, tôi đã ngà ngà buồn ngủ.

Nghe câu hỏi của anh, tôi lờ mờ lắc đầu:

“Không… tôi không đùa anh, chỉ muốn ở bên anh thôi.”

“Ban ngày anh bị họ bắt nạt, xuống lại ngủ một mình ở .”

“Tôi nghĩ chắc anh cũng cô đơn lắm, nên muốn ở bên anh…”

Tạ Trì Yến bỗng im lặng.

Rất lâu không nói một lời.

Tôi ngáp dài, cố gắng giữ tỉnh táo:

“Anh… không thích tôi ở lại sao?”

“Nếu vậy, tôi có đi ngay…”

Lời còn chưa dứt, Tạ Trì Yến đã mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi.

Giống như một câu trả lời không lời.

Nghe tiếng tim anh đập dồn dập bên tai, tôi cuối cùng cũng không chống nổi cơn buồn ngủ.

Đầu tôi nghiêng sang một bên, chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi tôi mở mắt, Tạ Trì Yến đã dậy, đang ngồi bên giường thay áo.

Đường cong cơ bắp rắn rỏi trên lưng anh dưới sáng ban mai rõ rệt đến từng chi tiết.

Tôi nhìn mà lòng dậy lên ý đồ xấu.

Không kìm được lại muốn trêu chọc chú cún nhỏ thuần khiết.

Tôi vươn tay, bất ngờ ôm chầm lấy Tạ Trì Yến từ phía sau!

Anh khựng lại, giọng nói lộ ra sự kiềm chế:

“…Đừng nghịch, buông tôi ra.”

Tôi lại cố tình làm nũng:

“Không buông!”

“Muốn tôi buông, trừ khi…”

Tôi ghé sát bên tai anh, khẽ cười, thì thầm:

“Trừ khi anh cho tôi một hôn chào sáng.”

Vừa dứt lời, tai Tạ Trì Yến liền đỏ ửng.

Tôi kinh ngạc trong lòng.

Trời ạ, anh cũng quá thuần khiết rồi đấy!

Chỉ nhắc đến hôn sáng thôi mà đã xấu hổ đến thế?

Nhưng điều bất ngờ là, Tạ Trì Yến không hề từ chối, trái lại còn vội vã hôn lên má tôi một cái rồi hỏi:

“Được chưa?”

Lúc tôi chịu buông tay.

Vừa rời khỏi anh, Tạ Trì Yến đã nhanh chóng bước vào phòng , tai vẫn đỏ rực.

Không lâu sau, tiếng nước chảy vang lên từ trong phòng .

Tôi ngạc nhiên.

Anh không phải tối qua đã rồi sao, sao sáng nay lại tiếp?

chẳng phải là chính mắc chứng sạch trong truyền thuyết sao?

Những ngày sau đó, tôi ngày nào cũng quấn lấy Tạ Trì Yến.

Ban ngày nói lời ngọt ngào, ban ôm anh ngủ chung.

Thậm chí, mỗi sáng tôi đều bắt Tạ Trì Yến phải cho tôi một hôn chào sáng, nếu không tôi không để anh rời giường.

Dưới thế tấn công đầy nhiệt tình , chú cún nhỏ thuần khiết quả nhiên không chống đỡ nổi.

mắt anh nhìn tôi ngày càng dạt dào yêu thương.

Đối với những hành động tùy hứng của tôi, anh cũng dung túng cưng chiều vô điều kiện.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã tự nhiên tỏ tình, cầu hôn rồi đính hôn.

Tình tiến triển thuận lợi đến đáng kinh ngạc.

Vào ngày đính hôn, tôi gặp gỡ không ít nhân vật quyền thế, mệt đến mức chẳng còn sức.

vậy, Tạ Trì Yến bảo tôi đi nghỉ , còn anh thì ở lại xử lý phần còn lại.

Thế là tôi một mình quay về phòng của Tạ Trì Yến.

Sau khi xong, tôi tùy tiện quấn lấy một chiếc khăn , rồi ngả người xuống giường.

Thật lòng mà nói, nếu là phòng người khác, tôi tuyệt đối không dám ăn mặc thế .

Nhưng là phòng của Tạ Trì Yến.

Của đóa hoa nhỏ thuần khiết Tạ Trì Yến.

Tôi anh đã cùng nhau ngủ bao nhiêu , nhưng luôn chỉ nằm nói chuyện dưới chăn.

Thuần khiết đến mức không thuần khiết hơn.

vậy, tôi luôn cho rằng Tạ Trì Yến hẳn không có nhiều ham muốn, có lẽ còn ưa kiểu yêu đương thuần túy kiểu Plato…

Đang suy nghĩ, đột nhiên một giọng điện tử run rẩy vang lên trong đầu tôi:

“Chủ… chủ nhân…”

“Sao cô lại nằm trên… giường của Tạ Trì Yến?”

Âm thanh —chính là hệ thống đã biến mất suốt bấy lâu!

Tôi tức phấn khích, khoe khoang:

“Tất nhiên là nhiệm vụ rồi!”

“Cậu xem, tôi đã chinh phục được chính thuần khiết, bây anh rất yêu tôi, còn cầu hôn tôi nữa…”

Chưa kịp dứt lời, hệ thống đột nhiên phát ra tiếng nổ chói tai:

“Cô đang nói cái quái gì vậy hả tổ tông!”

“Tạ Trì Yến thì chỗ nào liên quan đến hai chữ ‘thuần khiết’ chứ?”

“Anh ta không phải chính, mà là phản diện, hơn nữa còn là một đại phản diện điên cuồng thâm hiểm!”

5

Tôi nhất thời không phản ứng kịp, còn cười nói:

“Hệ thống, đừng đùa nữa.”

“Lúc cậu đưa tôi đến bên Tạ Trì Yến, chẳng phải anh chính sao?”

Vừa dứt lời, hệ thống đã bàng hoàng đáp lại.

“Dĩ nhiên là không phải.”

“Ban đầu theo đúng cốt truyện, lẽ ra cô phải bị phản diện trúng dược dọa sợ, hét toáng lên, sau đó thu hút chính tới.”

chính trói phản diện lại, nhân tiện an ủi cô, từ đó hai người nảy sinh tình . Nhưng ai ngờ được…”

Hệ thống khựng lại một nhịp, giọng điệu phức tạp tiếp tục:

“Cô vừa nhìn phản diện trúng dược, phản ứng đầu tiên không phải bỏ , mà là… trêu chọc anh ta.”

“Cô đúng là… đồ nhóc háo sắc, tôi cũng chẳng buồn nói nữa…”

Lúc , cười trên môi tôi dần cứng lại.

Nhưng tôi vẫn cố gắng biện bạch:

“Nhưng… Tạ Trì Yến hoàn toàn không giống phản diện chút nào!”

“Anh bị mọi người cô , bị né tránh, nhìn anh tội nghiệp như vậy, làm sao có là…”

Hệ thống lạnh lùng cắt lời:

“Có bao cô nghĩ rằng… họ sợ hãi Tạ Trì Yến nên tránh xa như vậy?”

“Tạ Trì Yến chính là thái tử gia lớn nhất Kinh Thành, thủ đoạn tàn nhẫn, tính cách lãnh khốc, lấn át hắc bạch lưỡng đạo.”

“Trừ cô ra, người bình thường lẽ ra đều phải tránh càng xa càng tốt.”

Từng lời từng chữ khiến da đầu tôi tê dại.

Nhớ lại những lần tôi tùy tiện trêu chọc Tạ Trì Yến , giọng tôi bắt đầu run lên:

“Vậy… vậy tôi làm thế nào mà còn sống đến ?”

Hệ thống nghiêm túc nói:

“Có lẽ là … Tạ Trì Yến muốn giữ cô lại, từ từ trả thù.”

“Dựa theo những gì tôi quan sát được, mỗi lần cô trêu chọc Tạ Trì Yến, anh ta đều mua thêm một món đồ nhỏ, chuẩn bị trả lại gấp bội vào đính hôn.”

tôi còn lén , những món đó đều là còng tay, xiềng xích, roi da… toàn là đồ hành hạ người ta.”

Giọng hệ thống trầm hẳn xuống:

“Cho nên tôi đoán, Tạ Trì Yến chắc chắn nghĩ rằng cô đã sỉ nhục anh ta, định nay trừng phạt cô thật nặng, gộp thù hận cũ mà trả.”

người tôi tối sầm lại.

Xong rồi.

Tôi nay cứ ngang nhiên trêu chọc Tạ Trì Yến, coi anh như chú cún nhỏ để đùa giỡn.

Ai mà ngờ, đằng sau bộ dạng ngoan ngoãn đó lại là một con sói ẩn nhẫn, còn đang tính toán nay ăn tươi nuốt sống tôi!

Tôi run rẩy hỏi:

“Vậy… bây tôi phải làm sao…”

Hệ thống đáp lạnh tanh:

“Còn làm gì được nữa? Tất nhiên là thôi.”

“Nếu không muốn tên gọi thức ăn cho cá mập của anh ta thêm vào dòng ‘người phụ nữ háo sắc to gan’, thì ngay đi.”

Tôi: …

Không do dự thêm, tôi tức lao thẳng về phía cửa.

Đẩy cửa ra, tôi cắm đầu ra ngoài!

…Nhưng lại chẳng được.

Bởi tôi đâm thẳng vào lòng một người.

Người đó vươn tay, đỡ lấy eo tôi, ngăn tôi ngã xuống.

Rõ ràng là một hành động rất ân cần, vậy mà tim tôi lại lạnh toát.

Tôi cứng đờ, từ từ ngẩng đầu lên.

Rồi chạm ngay vào mắt của Tạ Trì Yến.

Đôi mắt anh sâu thẳm như vực thẳm, cuộn trào những xúc tôi không tài nào đoán nổi.

“Bảo , em vừa nói gì vậy?”

“Chúng ta đã đính hôn rồi, em muốn đi đâu?”

6

Khí thế của Tạ Trì Yến thật sự quá đáng sợ.

Tôi tức “quỳ rạp” trong lòng, run rẩy cười gượng:

“Ch- trốn gì chứ?”

“Em chỉ đang đùa giỡn với bạn qua điện thoại thôi, anh xem… chuyện đúng là buồn cười ha ha ha…”

Khóe môi Tạ Trì Yến khẽ cong, cũng nở một cười.

“Biết em lâu như vậy, là lần đầu tiên nghe em nói mình có bạn.”

“Không định giới thiệu cho tôi biết sao, bảo ?”

Tôi: …

Chẳng lẽ phải giới thiệu hệ thống cho anh ta sao?

Trong cơn cuống cuồng, tôi dứt khoát kiễng chân, vòng tay ôm lấy cổ Tạ Trì Yến, nũng nịu nói:

“Trời ạ, hôm nay là ngày đính hôn của chúng ta, anh cứ mãi bận tâm đến bạn bè của em làm gì?”

“Người ta ghen đó nha!”

Vừa nói xong, da đầu tôi tức tê rần giác xấu hổ.

Nhưng Tạ Trì Yến lại hoàn toàn không có vẻ gì là bị tôi làm cho ngượng.

Anh cụp mắt, nhìn cơ chỉ quấn mỗi chiếc khăn mềm mại áp sát vào người anh, mắt đột nhiên sâu thẳm hơn vài phần.

Ngay sau đó, người tôi bỗng bị nhấc bổng lên, ôm ngang vào lòng.

Tôi hoảng hốt kêu lên, theo bản năng siết chặt lấy Tạ Trì Yến.

Anh cúi đầu, giọng khàn khàn thầm thì bên tai tôi:

“Là lỗi của tôi.”

“Hôm nay là ngày đính hôn của chúng ta, đúng là tôi không nên người khác mà lơ là vị hôn thê của mình.”

Hơi thở nóng hổi phả qua vành tai, làm tôi rùng mình từng đợt.

“Nói đến nhớ, dạo gần chúng ta bỏ lỡ không ít hôn chào sáng rồi.”

“Vậy nay… từ từ bù lại nhé.”

hôm đó, Tạ Trì Yến không còn vờ nữa.

Anh ung dung lấy ra từng món đồ mà hệ thống từng nói đã được anh chuẩn bị cho tôi.

Rồi từng cái, từng cái, đều được dùng hết trên người tôi.

Đến lúc , tôi nhận ra—

Thì ra những món đồ đó, không phải loại “tra tấn” như hệ thống đã nói.

Nhưng… thì đã sao?

Đối với tôi, có gì khác biệt sao?

Chẳng phải kết quả vẫn là khiến người ta khóc không thành tiếng, sụp đổ mà cầu xin tha thứ sao?

Quả nhiên, vẻ ngoài “ chính thuần khiết” chỉ là lớp ngụy trang của Tạ Trì Yến.

Bản chất thật sự của anh ta, chính là một phản diện nguy hiểm tà ác!

Tôi hối hận muộn màng, nhưng cũng đã quá trễ.

Chỉ có bị cuốn trôi trong cơn nóng bỏng điên cuồng do Tạ Trì Yến mang đến.

Sáng hôm sau, tôi nằm rũ rượi trong chăn, toàn thân đau nhức không còn chút sức lực.

Trong lòng thầm nhủ, đợi Tạ Trì Yến vừa ra ngoài, tôi phải nhanh chóng tìm cơ hội trốn thoát.

Làm vợ của phản diện thật sự không phải là chuyện người thường chịu nổi!

Nếu tiếp tục thế , tôi sớm muộn gì cũng bị Tạ Trì Yến “xé nát mà nuốt vào bụng”.

Phải trốn thôi!

Tôi vừa tính toán, vừa kiên nhẫn chờ Tạ Trì Yến ra khỏi phòng.

Nhưng điều bất ngờ là, đợi mãi mà không động tĩnh gì.

Tôi nghi hoặc quay đầu lại.

ngay tức bắt gặp mắt Tạ Trì Yến đang dõi theo.

Anh chống tay, mắt sâu thẳm không chớp nhìn tôi.

tôi đã tỉnh, khóe môi anh cong lên, cười trong mắt tựa như sóng nước lăn tăn:

“Bảo , sáng tốt lành.”

Vẻ đẹp đó khiến tim tôi đập lỡ một nhịp, nhưng tôi nhanh chóng kiềm chế lại.

vờ nghiêm túc hỏi:

“Anh hôm nay không đi làm sao? Sao còn chưa ra ngoài?”

Tạ Trì Yến nghiêng đầu, khẽ hỏi lại:

“Tôi đang đợi em mà.”

“Bảo , chẳng phải em đã nói đi làm cùng tôi mỗi ngày, đứng ra bảo vệ tôi mặt cấp dưới sao?”

Tôi nghẹn họng.

Đúng là tôi từng nói vậy…

Nhưng đó là khi Tạ Trì Yến còn vờ yếu đuối đáng thương, khiến tôi trào dâng lòng trắc ẩn mà hứa.

Còn bây .

Tôi đã biết rõ Tạ Trì Yến là một đại phản diện tàn nhẫn lạnh lùng.

Đám cấp dưới dám cãi lời anh ta đều bị biến thành thức ăn cho cá mập.

Cần gì tôi phải đứng ra bảo vệ nữa chứ!

Anh cứ vờ tiếp đi!

Tôi không dám vạch trần anh ta, chỉ có vờ giận dỗi, lén lút trừng mắt nhìn anh vài lần.

Tạ Trì Yến bật cười khẽ.

Giọng anh vẫn như nước, nhưng những lời nói ra lại khiến sống lưng tôi lạnh buốt.

“Bảo , sao tôi lại có giác—”

“Dường như từ tối qua, em bắt đầu xa cách tôi rồi?”

Tôi giật mình.

Còn chưa kịp nghĩ cách trả lời, giọng nói trầm thấp của Tạ Trì Yến đã vang lên, như đang thầm thì bên tai:

tiên là tối qua, vừa nhìn tôi đã hoảng loạn.”

“Sau đó, sáng nay lại quên hôn chào sáng.”

“Đến việc đã hứa đi làm cùng tôi, em cũng không muốn đi nữa.”

“Bảo , chẳng lẽ em…”

Anh ngước mắt, nhìn sâu như mực, khóa chặt lấy tôi:

“Cũng muốn phản bội tôi sao?”

7

Giọng nói của Tạ Trì Yến từ đầu đến cuối vẫn đến lạ.

Nhưng tôi lại có giác như rơi xuống hầm băng.

Bởi .

Những người từng phản bội Tạ Trì Yến kia, cũng đã từng nghe giọng nói … rồi bị anh ta ném đi nuôi cá mập.

Nếu để anh ta phát hiện tôi cũng đang có ý định phản bội…

Tôi đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, tức ôm lấy Tạ Trì Yến, hôn anh hai cái.

“Sao có chứ, em tất nhiên muốn đi làm cùng anh mà!”

Nhưng nói xong, tôi lại vờ uất ức:

“Chỉ là tối qua mệt quá, hôm nay thật sự rất kiệt sức, không muốn đi bộ nữa.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương