Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tại khách sạn Lưu Kim có một lễ cưới xa hoa đang diễn ra, có cả phóng viên và truyền hình trực tiếp. Giữa không khí tưng bừng, một giọng vang đột ngột:
“Ồ, Phó tổng thay nhanh thật đấy! Tiểu tam ngôi sao?”
Người tiếng là một phóng viên trẻ. Cả khán phòng lập rơi vào im lặng.
Hôm nay là kỷ niệm 7 năm ngày cưới của tôi và anh ta.
nhẫn kim cương lấp lánh tay cô dâu mới chính là nhẫn Phó Bắc Thần từng chuẩn tôi.
váy cưới cô ta đang mặc được may theo số đo của tôi.
Và người đàn ông đang khoác tay cô ta cũng chính là chồng tôi.
Bảo sao phóng viên lại đặt câu hỏi như vậy.
Lam suýt nữa đứng không vững. Phó Bắc Thần ôm chặt cô ta, sa sầm:
“Còn dám tung tin đồn thất thiệt tôi kiện anh tội phỉ báng.”
Nhưng phóng viên vẫn không buông tha:
“Vậy anh làm sao chứng minh rằng cô ta không tiểu tam?”
màn hình livestream bình luận xuất hiện dồn dập:
“Trời ơi, phóng viên chắc là người của cử đến để bẽ đây.”
“Thương Lam Bảo của chúng ta quá.”
“Tiểu tam nào lại dám tổ chức đám cưới hoành tráng thế chứ?”
Lam khẽ kéo tay áo Phó Bắc Thần:
“Hay là mình mời chị đến đi anh. Em muốn nghe lời chúc phúc từ chính miệng chị . không biết chị có chịu đến không thôi.”
Lam mang thai để ép cưới. Đám cưới thực sự được tổ chức rất vội vàng. Anh ta thậm chí còn chưa kịp hoàn tất thủ tục ly hôn với tôi. Dù một chút sơ hở cũng khiến cô ta trông đầy lúng túng. có người là tôi đây đích thân đến chúc phúc mới đủ sức thuyết phục mọi người.
Phó Bắc Thần gật đầu nhếch môi cười lạnh với phóng viên:
“Được, tôi để Khương đến chuyện trực tiếp với anh.”
Anh ta lấy ra xóa số tôi khỏi danh sách chặn.
Chuông đổ mãi cũng không có ai nghe máy.
Anh ta bực nhắn liền mấy tin:
“Phóng viên đó là do cô thuê đến không?”
“ là một nghi lễ thôi mà.”
“Lam Lam đang mang thai, cô mau đến giải thích đi.”
“Nhanh , khách khứa đang chờ.”
“Đừng giả c.h.ế.t nữa.”
Tôi không giả chết.
Nửa tiếng trước bác sĩ thông báo tôi qua đời.
Giờ đây tôi đang nằm giường lạnh lẽo, cơ thể vẫn còn gắn ống thở oxy.
Các bác sĩ đang lấy đi những bộ phận có thể cấy ghép từ cơ thể tôi để cứu sống những người khác. Phần còn lại được hiến tặng các cơ sở y tế, trở thành một “người thầy thầm lặng”.
Tôi ký vào đơn hiến tặng với mong muốn cơ thể mình có thể được tận dụng hết mức.
cùng phóng viên kia cũng bảo vệ mời ra ngoài.
Lam có chút thất vọng:
“Xem ra chị vẫn không chịu đến chúc phúc em.”
Phó Bắc Thần quả quyết rằng phóng viên kia do tôi sắp đặt vỗ về cô ta và hứa rằng định bắt tôi xin lỗi.
Sắp đến phần phát biểu sân khấu của Phó Bắc Thần reo .
Anh ta bắt máy, đầu dây bên kia vang giọng của một người đàn ông xa lạ:
“Xin hỏi có anh là Phó Bắc Thần không ạ?”
“Chuyện gì?”
“Cô Khương trước khi qua đời ký đơn hiến tặng thi thể. Chiều nay lúc 2 giờ t.h.i t.h.ể cô được chuyển đi. Anh có muốn đến tiễn biệt lần không?”
“Không cần.” Phó Bắc Thần khẽ cười khẩy. “Anh định nếu tôi không đến cô ta không sống nổi nữa à?”
“Không không, thưa anh Phó. Cô Khương qua đời ạ.”
livestream những bình luận phẫn nộ dồn dập hiện :
“ chọn đúng ngày chồng cưới để c.h.ế.t hay sao?”
“Chết chôn đi, gọi chồng làm gì? Dùng cái c.h.ế.t để uy h.i.ế.p à?”
“Khóc lóc ăn vạ dọa tự tử. Bà chị đúng là âm hồn không tan.”
“Xui xẻo thật! Ít cũng nên c.h.ế.t ở nơi nào khuất mắt chút đi.”
“Chết thôi đừng làm phiền người khác nữa.”
Phó Bắc Thần lạnh lùng cúp máy.
Lam bước tới dịu dàng hỏi:
“Chồng ơi, có chị gọi không? Chị sắp đến à? Hay là mình đợi chị một chút nhé?”
Trước Phó Bắc Thần cô ta lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn chu đáo, chưa từng ghen tuông.
Anh ta nhẹ nhàng ôm lấy eo Lam, giọng đầy vẻ giễu cợt:
“Thấy chưa, anh biết hôm nay cô ta không để yên mà. Đến cả chuyện c.h.ế.t cũng có thể bịa ra được.”
của Lam cũng đổ chuông.
Nghe xong cuộc gọi cô ta thoáng biến sắc, giọng nghẹn ngào, vẻ áy náy:
“Chị … chắc giận em . Sao của anh cũng là chị gọi đến vậy? Chị có làm khó anh không?”
Cô ta ôm ngực, hơi thở gấp gáp, vẻ lộ rõ sự khó chịu:
“Chồng ơi, em thấy n.g.ự.c quá… khó thở lắm.”
Phó Bắc Thần lập biến sắc vội vàng bế cô ta chạy thẳng đến bệnh viện mà để mặc cả sảnh tiệc với khách khứa đang ngơ ngác nhìn theo.
livestream bình luận vẫn tiếp tục nhảy liên tục:
“Bà chị chưa c.h.ế.t đâu!”
“Cô dâu sắp bà chửi đến c.h.ế.t !”
“Đám cưới cùng cũng phá hỏng !”
“Thương cô dâu chú rể quá!”
“Bà chị có thể c.h.ế.t ở nơi nào xa xa được không?”
“ c.h.ế.t mất! c.h.ế.t tôi !”
Lam bệnh tim, lâu chờ ghép tim. Hôm nay bác sĩ thông báo vừa có người hiến tặng phù hợp có thể tiến hành phẫu thuật ngay.
Phó Bắc Thần không chần chừ gì mà nhanh chóng ký tên.
Nhìn cô ta được đẩy vào phòng mổ xong anh ta cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. cùng cũng có thời gian để tìm “kẻ đầu sỏ” là tôi để tính sổ.
Nhưng của tôi vẫn không thể liên lạc được.
Anh ta giận đến mức gần như phát điên:
“Đám cưới phá , cô hài lòng chưa?”
Trong lúc cúi đầu nhắn tin anh ta hoàn toàn không để ý đến giường bệnh đang được đẩy lướt qua ngay sau lưng mình.
Gió thổi tung tấm vải trắng phủ giường để lộ ra khuôn tôi.
cần liếc mắt một cái là anh ta nhận ra tôi ngay.
Nhưng lúc toàn bộ sự chú ý của anh ta đều dồn vào trong tay.