Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Lúc đó tôi vẫn đang nằm viện. Khi nghe tin tôi vội vã đi từ phòng bệnh của đến phòng cấp cứu nơi anh ta đang nằm. Quãng đường khoảng 300 mét nhưng tôi có cảm giác như vừa đi qua một thế kỷ.

Anh ta nằm đó, thở hắt từng hơi yếu ớt. anh ta mà lòng tôi đau như cắt.

Tôi tự thủ tục xuất viện cho .

Trên hành lang bệnh viện tôi thấy một nhóm người đang tuyên truyền về việc hiến thi thể. Tôi tiến lại xin một tờ đơn đăng .

Chờ đến khi anh ta tỉnh lại thì tôi cố tỏ thoải mái đưa tờ đơn cho anh:

“Em vừa đăng hiến t.h.i t.h.ể rồi. này coi như góp được chút gì đó cho xã hội. Nhưng cần có người nhà tên xác . Anh Phó giúp em nhé?”

Không không rằng, anh ta xé tờ đơn thành từng mảnh.

Tôi lại lấy một tờ khác.

Anh ta nghiến răng, giọng đầy tức giận:

“Em trẻ như vậy, chuyện hiến t.h.i t.h.ể phải là mấy chục năm mới nghĩ tới. Hơn nữa chúng ta là vợ chồng, sống chăn c.h.ế.t huyệt, em quên rồi sao?”

Tôi nắm lấy tay anh ta:

“Em không cam lòng đâu. Nhưng nếu đó là số phận của em, em mong có thể để lại điều gì đó có ích. Biết đâu khi em đi có ai đó dùng trái tim em để cảm cuộc đời, có người dùng giác mạc em để ngắm thế giới. Họ tiếp tục sống thay em. Như vậy em vẫn tồn tại.”

Cuối anh ta đồng ý. Khi tên nước mắt anh ta rơi không ngừng, ướt tờ .

đó anh ta xin một tờ đơn cho riêng :

“Nếu này có người thầy thầm lặng, anh muốn đứng bên cạnh em.”

Không lâu khách hàng của anh ta biết chuyện. Họ rút lại lời đe dọa hủy đơn hàng và tuyên bố giao cho anh ta thực hiện.

Chúng tôi nhau mở công ty riêng. Khoản tiền đặt cọc đầu tiên từ khách hàng đã giúp tôi có được mũi tiêm cứu mạng.

Về công ty càng phát triển, tiền bạc kiếm được không đếm xuể.

Nhưng người đàn ông từng vì tôi mà từ bỏ lòng tự trọng, yêu tôi hơn mạng sống của lại dần thay đổi.

“Anh Phó, anh không biết chuyện của chị sao?”

Phó bỗng khụy xuống như bị rút cạn linh hồn, ngồi phịch xuống ghế.

“Không… không thể nào!”

Toàn thân anh ta run rẩy lắc đầu liên tục, miệng lẩm bẩm:

“Sao cô ấy có thể c.h.ế.t được? Không thể nào! Bác sĩ rõ ràng … cơ thể cô ấy đã hoàn toàn bình phục rồi mà! Chắc chắn các người nhầm rồi! , cậu tìm nhầm người rồi!”

lặng lẽ anh ta phát điên. Đợi đến khi anh ta dần im lặng mới :

“Không thể sai đâu. Anh Phó, tôi đã tra được thông tin tử vong của chị rồi.”

Cậu ta mở điện thoại đưa cho Phó xem một tờ xác tử vong có dấu đỏ của bệnh viện. Trên đó ghi rõ thời gian và nguyên nhân cái c.h.ế.t của tôi.

“Chị … mất khi đang phẫu thuật bỏ thai, nguyên nhân là do xuất huyết đột ngột.”

“Ha ha…” Phó , không lấy tờ xác . “ sao có thể thai được chứ? Cô ấy chưa thai sao có thể đi phá thai?”

Tới giờ anh ta vẫn không tin lời tôi .

“Anh Phó, là mà. Trên ghi rõ chị đã thai khoảng 20 tuần. chị ấy mất… trùng với anh tổ chức đám cưới.”

“Bảo sao hôm đó chị nhỏ lại may mắn có được quả tim hiến .”

Phó giật lấy tờ xác từ tay , mắt mở to như sợ bỏ sót một chữ nào.

… cô ấy sự thai rồi sao?”

“Thì …”

“Lúc cô ấy thai tôi cứ nghĩ cô ấy đang ghen tị với Lam Lam. Tôi không tin, bắt cô ấy đi phá…”

“Ha ha… ông trời ơi, sao lại trêu ngươi tôi như vậy?”

Anh ta như kẻ điên vừa khóc vừa cười, đ.ấ.m mạnh một cú xuống nền đá cẩm thạch. Mu bàn tay rớm m.á.u mà anh ta chẳng buồn quan tâm.

“Anh Phó, xin chia buồn.”

Đột nhiên anh ta đứng bật dậy lao khỏi phòng.

“Anh Phó đợi tôi với!”

Phó lái xe thẳng về căn nhà tân hôn của chúng tôi.

Anh ta đã lâu không quay lại nơi này. Từ khi quyết định chịu trách nhiệm với Tống Thanh Lam thì anh ta đã dọn khỏi căn nhà cũ, cô ta chuyển đến sống trong biệt thự lớn ở Đông Giao.

Mọi thứ trong phòng vẫn được giữ nguyên, ngăn nắp, có bàn ghế phủ một lớp bụi mỏng như thể ngôi nhà đã bị bỏ không suốt một thời gian dài.

Tôi vốn là người ưa sạch . Vườn hoa xanh mướt trên ban công trước giờ đã héo rũ. Ngay chậu hồng xanh Scotland mà tôi yêu thích đã khô quắt, trơ trọi.

Đó là món quà anh ta tôi khi hai mới đặt chân đến thành phố này. Tôi mê hoa cỏ, cứ thấy là không thể rời mắt. Hồi đó chúng tôi thuê một căn hộ nhỏ ở tòa B không có ban công. Anh ta xin được một cành cây cắm vào chậu rồi tự tay dựng giàn bên cửa sổ để đặt chậu hoa lên.

“Lúc khác định anh mua cho em một căn biệt thự lớn, thuê người vườn trồng nhiều hoa cho em.”

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của anh ta mà cành cây đó sự hồi sinh rồi càng xanh tốt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương