Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tống Thanh Lam biến sắc nhưng vẫn làm nũng:
“Chồng à, anh không tin em sao?”
“Anh tin, anh tin mà.” Anh ta nhắm , khóe môi nhếch lên nụ đầy mỉa mai. “Cái mặt Phật ngọc … anh lỡ tay làm vỡ .”
“A!” Tống Thanh Lam không kìm được hét lên. “Sao vỡ được?”
“Trần Tiêu nói… tìm được người hiến tim em . Anh mừng quá nên không cẩn thận làm rơi.”
“Anh nói xem… ngọc phỉ thúy mà vỡ… có điềm gì không?”
“Vỡ để bình an. thay em gánh tai ương .”
“Chồng à, đừng buồn nữa.”
“Ha ha…” Gương mặt Phó Bắc bỗng chốc sa sầm. “Gánh tai ương? Loại rác rưởi cô mà xứng sao?”
Anh ta đột ngột đẩy Tống Thanh Lam ra.
Cô ta ngã mạnh xuống sàn đá cẩm thạch đớn kêu lên tiếng, ánh đầy oan ức nhìn anh:
“Chồng ơi, rốt cuộc anh làm sao vậy?”
“Hừ, cô hỏi tôi bị làm sao à?”
Anh ta bước tới tung cú đá vào cô ta.
Tống Thanh Lam ôm co người trong góc, toàn thân run rẩy.
“Đừng diễn mấy trò giả tạo nữa, nhìn mà thấy ghê tởm.”
“Bây giờ, có gì khai thật với tôi không?”
“Chồng ơi… em quá…”
“Đừng gọi tôi chồng, đồ đàn bà đê tiện! Vợ tôi có người duy !”
“ à?” Anh ta túm tóc Tống Thanh Lam giật mạnh. “Cô biết sao?”
Khuôn mặt anh ta méo mó vì giận dữ, nụ nhếch mép tàn nhẫn:
“Vậy cô có biết… vợ tôi c.h.ế.t không?”
Tống Thanh Lam cúi , ánh lảng tránh:
“Chồng ơi… anh biết sao? Xin anh đừng kích động…”
“Hừ, cô ấy c.h.ế.t . Cô dùng trái tim của cô ấy, cô thấy vui lắm phải không?”
“Em xin lỗi… em không biết… em thật sự không vậy…”
“Chị … tai nạn y tế… không thể bắt em chịu trách nhiệm được…”
“Chồng ơi, chi anh viện hỏi rõ mọi chuyện…”
Hôm qua ân ái keo sơn mà hôm nay hóa thành kẻ thù không đội trời chung.
Phó Bắc đổ hết trách nhiệm cái c.h.ế.t của tôi lên Tống Thanh Lam. Tống Thanh Lam đổ lỗi viện:
“Chắc chắn gặp phải bác sĩ dởm, cấp cứu không kịp thời nên mới ra nông nỗi .”
“Chồng ơi, em sẽ anh viện làm rõ trắng đen.”
Nhưng cô ta sai lầm. Càng cố gắng biện minh càng khiến Phó Bắc thêm giận dữ.
Anh ta nhìn cô ta ánh dịu dàng khó đoán.
Cô ta ngỡ anh nguôi giận bèn gượng đứng dậy:
“Chồng ơi, chúng ta nhau đòi công chị .”
“Chát!” cái tát giòn tan vang lên.
Trên má cô ta in hằn dấu tay đỏ rát.
Cô ta kinh ngạc ngẩng lên.
Phó Bắc bóp cằm cô ta, khóe vẫn giữ nụ lạnh lùng:
“ viện đòi công ? Cô tôi làm ầm lên à? ghét kiểu người hồ đồ, ngang ngược vậy. Cô cô ấy khinh thường tôi sao?”
“Không… không phải…” Cô ta toát mồ hôi lạnh.
Cô ta thật sự không hiểu gì về Phó Bắc .
Tôi nhớ có lần tôi và anh ta gặp khách hàng. Gã khách định giở trò với tôi. Phó Bắc vẫn mỉm lịch thiệp mời gã ra ngoài hút thuốc. Ở chỗ khuất camera, anh ta vừa vừa bẻ gãy bàn tay bẩn thỉu của gã.
“Cô vẫn chưa trả lời tôi. Đứa con cô mang thai lúc đâu ? Trong hồ sơ án của cô, tôi không thấy ghi chép gì cả.”
“Chồng ơi… em sai … em quá yêu anh…”
“Em tị với cô ấy… vì hai người có quá khứ đẹp mơ… vì cô ấy vừa trở về anh cả thế giới biết… vì anh bận rộn chuẩn bị lễ kỷ niệm 7 năm của hai người…”
“Con… con sẽ có sớm thôi…”
“Hừ.” Anh ta mở vòi nước ấn Tống Thanh Lam xuống bồn rửa, mặc kệ cô ta giãy giụa trong làn nước lạnh. Mãi khi cô ta gần không động tĩnh anh ta mới buông tay.
Trước khi rời anh ta đá mấy cú mạnh vào dưới của cô ta.
Cô ta ôm gào khóc thảm thiết:
“Chồng ơi… em quá… Đưa em viện…”
Máu bắt rỉ ra giữa hai chân cô ta mỗi lúc nhiều hơn.
Phó Bắc đứng lạnh lùng nhìn. khi cô ta ngất anh ta mới thản nhiên quay lưng bỏ .
Giữa đêm khuya Phó Bắc quay căn nhà tân hôn của chúng tôi.
Anh ta nằm trên giường trằn trọc không sao ngủ được, cứ lướt mãi những dòng tin trên mạng xã hội.
Có người đăng bài rất dài để minh oan tôi và kể những việc tôi làm cộng đồng suốt những năm qua.
Rất nhiều người từng nhận được sự giúp đỡ từ tôi lần lượt lên tiếng.
lúc có rất nhiều người bắt bóc trần quá khứ của Tống Thanh Lam.