Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phí Huyền giải Tân binh xuất sắc, anh khai cảm giữa hai chúng tôi.
Tài nguyên bị cắt giảm, lượng cũng rớt thê thảm.
nhưng nhờ vào diễn xuất vượt trội, bảy năm sau, anh lại vươn lên đỉnh cao, trở thành trẻ nhất đạt Grand Slam.
Trong lễ trao giải, anh cầm nhẫn và ôm bó hoa tươi.
Mọi người đều nghĩ anh sẽ cầu tôi.
Khi hàng loạt ánh đèn flash đều chĩa về phía tôi, Phí Huyền lại bước về phía nữ diễn mới đang đứng trong góc, quỳ một gối xuống trước mặt cô ta.
1
“ , em có đồng ý anh không?”
Trong mắt Phí Huyền tràn đầy mong chờ, cầm nhẫn khẽ run.
Cảnh tượng , tôi từng diễn tập trong đầu vô số lần.
Lúc đó nên hơi làm nũng mà đồng ý, hay là bất ngờ rồi xúc động đến bật khóc, hoặc ngẩn người ra tại chỗ?
Nhưng tôi không ngờ được, khi giấc mộng đẹp kia thành hiện từng chi tiết một…thì nhân vật chính lại không phải là tôi.
Khán phòng nơi diễn ra lễ trao giải yên ắng đến lạ.
Một lát sau, tiếng đèn flash lại nổ liên tiếp, sáng rực ban .
Vẻ mặt sửng sốt, kinh ngạc rồi gượng gạo cong môi cười đối với ống kính của tôi… tất cả đều bị ghi lại không sót chút nào.
Những câu hỏi của phóng ùn ùn kéo tới một tấm lưới, chụp tôi, không cách nào trốn thoát.
“Ôn Hinh, cô và Phí Huyền đã chia rồi ?”
“Cô sẽ chúc phúc cho họ chứ?”
“Cô có biết hôm nay anh ấy sẽ cầu không?”
Tôi ép mình phải giữ bình tĩnh.
Mỉm cười trả :
“Biết chứ.”
2
Tôi và Phí Huyền là bạn đại , anh diễn xuất, tôi đạo diễn.
Chúng tôi yêu nhau bốn năm, sau khi tốt nghiệp thì bước chân vào giới giải trí.
Anh nhờ vào ngoại hình xuất sắc mà nhanh chóng gây tiếng vang trong giới, trong vòng hai năm đã giành được giải Tân binh xuất sắc.
Hôm anh giải, tràn đầy khí đứng trên sân khấu, người đầu tiên anh cướp mic để cảm ơn chính là tôi.
“Tôi muốn cảm ơn bạn gái tôi – Ôn Hinh.
Từ năm 18 tuổi đã đồng hành tôi đến tận năm 24 tuổi.
Tôi không quan tâm có nữ hay không, bởi vì tôi có một người bạn gái .”
“Ôn Hinh, chờ anh giành được Grand Slam, nhất định sẽ để em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất.”
Tên tôi xuất hiện trên top đầu hot search.
Vô số của Phí Huyền ào vào tài khoản của tôi, dùng những lẽ cay độc nhất để nguyền rủa.
Phí Huyền tắm xong bước ra đã thấy tôi đang ngẩn người.
Anh giật điện thoại trong tôi, ôm tôi vào lòng vỗ về:
“Đừng để ý đến bọn họ, là một đám đàn bà điên mà thôi.”
“Ôn Hinh, bọn họ đang ghen tị vì em có được anh.”
Tôi khẽ thở dài:
“Anh đã bắt đầu có tiếng tăm trong giới, còn em vẫn là một phó đạo diễn chạy việc vặt, chẳng có thành tựu gì.”
Phí Huyền hơi tức giận:
“Không cho phép em hạ thấp bản thân .”
“ cần anh giành được , sẽ bịt được miệng thiên hạ. Anh muốn dùng lực để khiến tất cả mọi người phải chúc phúc cho chúng ta.”
Tuổi trẻ dễ bị những đường mật che mắt, không nhìn thấy con đường phía trước.
là tôi từ bỏ nghiệp của mình, trở thành người đại cho Phí Huyền.
Nhờ có nền tảng đạo diễn, tôi từng bước dạy anh diễn xuất, kiểm soát chất lượng kịch bản, sàng lọc các mời tham gia chương trình.
giữ vững chất lượng, đảm bảo độ phủ sóng.
Cứ vậy, dưới hỗ trợ toàn lực của tôi, Phí Huyền nhờ vào lực mà danh tiếng càng đi lên.
Cuối mất bảy năm, đến năm ba mươi mốt tuổi, anh đã đạt Grand Slam.
Vài trước lễ trao giải, tôi đã ra bất thường của anh.
Anh lén đặt mua quà, bắt đầu chú ý đến việc phối hoa, thậm chí bộ vest mặc hôm lễ trao giải cũng chọn tới chọn lui, kiểu tóc thay mấy lần, cố gắng hoàn hảo nhất có thể.
Vẻ mặt căng thẳng mà đầy mong chờ.
Tôi hiểu, anh đang chuẩn bị hiện hứa năm xưa.
nên không vạch trần.
Mỗi nhìn anh chuẩn bị cho màn cầu tại lễ trao giải, tôi mừng xúc động.
Tôi cẩn thận đặt may bộ lễ phục ton-sur-ton với anh, chăm sóc da , trang điểm kỹ lưỡng đến từng sợi tóc.
Tôi đã chuẩn bị sẵn bài phát biểu trước truyền thông.
Liên hệ sẵn ty truyền thông để viết bài xây dựng hình tượng “người đàn ông si ” cho Phí Huyền.
Tìm lại video anh giải Tân binh bảy năm trước, chuẩn bị lan truyền khắp mạng để tạo sức hút truyền thông cho anh.
Nhưng tôi không ngờ được rằng, người anh muốn cầu … lại không phải là tôi.
3
Lễ trao giải diễn ra trong bầu không khí náo nhiệt chưa từng có.
Có người vội vã ghi lại khoảnh khắc cầu của đoạt Grand Slam.
Có người ráo riết tra xem nữ diễn mới – – rốt cuộc là ai.
Cũng có người vây tôi, cố moi thêm vài giật gân để câu view.
Tôi chợt nhớ ra, tối qua khi hai chúng tôi ngồi uống rượu ngắm cảnh đêm ngoài ban , Phí Huyền từng yêu cầu tôi đồng ý một việc.
“Ôn Hinh, nhờ em nâng đỡ mới có một anh hôm nay, bây giờ em cũng là một người đại được đánh giá cao trong giới rồi.”
“Chúng ta mỗi người đều có nghiệp thành .”
“Ôn Hinh, em hứa với anh đi, dù có gì xảy ra, cũng phải giữ thể . Chúng ta đều đã ba mươi tuổi, nên hiểu rõ điều quan trọng nhất chính là lợi ích.”
Khi ấy tôi ngây thơ nghĩ rằng, “lợi ích” mà anh nói chính là giá trị thương mại chung của hai chúng tôi sau lễ trao giải.
Đối mặt với ống kính đang chĩa vào mình, tôi nghe phóng hỏi:
“Cô biết trước là anh ấy định cầu ?”
Tôi điềm tĩnh đáp:
“Biết chứ.”
“Đêm qua, sau khi anh ấy ngủ, tôi đắp chăn cho anh, nhìn thấy chiếc nhẫn dưới gối.”
Giọng tôi rất bình thản.
Phóng lập tức nhạy bén bắt được chi tiết tôi cố ý tung ra:
“Ý cô là, đến tối hôm qua, hai người vẫn còn sống chung?”
“Đúng vậy.”
“Vậy Phí Huyền đã ngoại ?”
Tôi mỉm cười:
“Tôi cũng giống các anh chị, ngồi tại buổi lễ trao giải hôm nay, và cũng được thông tin lúc.”
“Nếu muốn hỏi, chi bằng hỏi thẳng người trong cuộc thì hơn.”
Các phóng lập tức bỏ tôi lại, ùn ùn kéo về phía Phí Huyền và đang ôm chầm nhau.
“Phí Huyền, anh có thật ngoại không?”
“Giữa anh và Ôn Hinh rốt cuộc đã chia chưa?”
“Tại anh không hiện hứa bảy năm trước? Hai người đã xảy ra gì vậy?”
Phí Huyền nhìn về phía tôi, trong ánh mắt chất chứa oán hận lẫn chất vấn.
Tôi đứng dậy, nhấc váy lên, không quay đầu lại mà rời khỏi hội trường.
Thể của người trưởng thành, là do chính mình giữ .
4
Tôi còn chưa đi tới cửa chính của hội trường thì đã bị chặn lại.
“Cô có thể bình tĩnh đối mặt với truyền thông trong đó, nhưng ra ngoài rồi thì ?
Cổng trước đang bị vây kín, cô tính đối phó nào?”
Người chặn tôi lại là Vệ Ất – người hôm nay tranh giải với Phí Huyền.
“Người ngoại là anh ta.”
Tôi lạnh lùng đáp.
“Chính vì cô vạch trần anh ta ngoại trước chúng, nên của anh ta mới không chấp được, có thể sẽ hành động quá khích.
Chúng ta đi lối sau đi.”
Tôi hơi ngẫm nghĩ một chút.
Vệ Ất nói đúng.
Cảm tính không giải quyết được gì, tự bảo vệ mình mới là điều quan trọng nhất.
Vệ Ất đã sắp xếp ổn thỏa với bộ phận an ninh ở lối sau, tôi ra khỏi cửa liền lên xe của anh ấy.
“Uống một ly chứ? Hay để tôi đưa cô về?” – Vệ Ất hỏi.
“Tôi muốn về nhà, thu dọn đồ đạc.”
Căn hộ rộng rãi là do Phí Huyền mua khi lần đầu tiên giành được giải .
Hôm chúng tôi dọn từ căn hộ cũ đến đây, tôi mừng đến mức cả đêm không ngủ được.
Tôi kéo anh chạy khắp nơi trong nhà.
“Chỗ để đàn piano, mỗi tối sẽ đàn ru em ngủ.”
“Phòng để dành cho Tiên Tiên, mình làm cho con bé một đường chạy cho mèo nối từ đầu đến đầu kia.”
“Ban để trồng hoa, mình cần có một chiếc xích đu và ghế treo, lúc rảnh rỗi hai đứa ngồi nhâm nhi trong nhà là đủ.”
…
Tôi nhìn căn phòng do chính mình trang trí từng chút một, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Rõ ràng đến tận hôm qua, anh vẫn còn rất bình thường.