Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5

Phó Dịch Xuyên chắc chắn rằng tôi đang dùng chiêu “lùi một bước để tiến ba bước” để uy hiếp anh.

Anh ngồi đối diện tôi, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm.

đây mỗi lần chúng tôi cãi nhau, đều là tôi nước .

Nên anh nghĩ lần này tôi cũng sẽ như vậy, lại tiếp mềm lòng.

Nhưng điều anh không biết là tôi đã hoàn toàn quyết tâm rời đi.

Tôi đặt bản thỏa thuận ly hôn , cầm bút lên.

Dưới nhìn lạnh lẽo của anh, tôi lật đến trang cùng của bản thỏa thuận ký tên mình đó.

Rồi đưa bút cho anh.

không có vấn đề gì, ký đi.”

Khoảnh khắc ấy, cùng Phó Dịch Xuyên cũng nhận ra tôi không hề đùa.

mắt anh cụp , giọng trầm đến khó tin:

“Em suy nghĩ kỹ rồi?”

Tôi liếc nhìn đồng hồ.

“Bây giờ tới cục dân chính vẫn kịp lượt .”

Anh không đáp.

Chỉ lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đen sâu như đang cố dò xét xem tôi có một chút do dự nào không. Không biết bao sau, cùng anh cũng thu lại mắt.

“Vậy thì ly hôn.”

Anh ký tên.

Đột nhiên, ngòi bút khựng lại.

“Tháng sau là tiệc mừng thọ của ông , anh hy vọng chuyện ly hôn có thể chờ sau buổi tiệc rồi hãy nói với gia đình.”

Tôi không phản đối.

Đứng dậy, kéo ra chiếc vali đã chuẩn bị sẵn trong góc nhà.

“Ôn .” Giọng anh lần này đã bớt đi phần lạnh lùng, “Em vẫn có thể ở lại đây.”

“Không cần thiết.”

Đã ly hôn rồi, thì không nên còn vướng víu gì nữa.

sau này cần gì, cứ nói với anh.” Anh lại nói.

Tôi không dừng lại.

Khi bước ra tới cửa, anh vội vàng đi theo sau.

“Anh đưa em đi.”

“Không cần, có người đến đón tôi rồi.”

dưới nhà, xa tôi đã một dáng người cao lớn đứng dưới đèn đường.

tôi, người ấy lập tức sải bước lại gần, tự nhiên đón vali tay tôi.

Lên xe, tôi nhìn phía người đàn ông ngồi ghế lái – phong thái kiêu ngạo, lạnh lùng mà quý phái.

“Thẩm Dư Bạch.” Tôi nói, “Cho tôi một tháng.”

Anh khẽ bật cười, nghiêng người lại gần, giúp tôi cài dây an toàn.

“Một tháng thôi mà, anh chờ được.”

6

Tôi Thẩm Dư Bạch là bạn cùng lớp đại .

Cùng khoa , luôn nằm trong nhóm đứng đầu, là bạn , là đối thủ.

Chúng tôi quen nhau trong một thi tranh biện lớn.

Chủ đề đó là: “ bạn có siêu năng lực khiến người bạn yêu cũng yêu lại bạn, bạn có sử dụng nó không?”

Tôi Thẩm Dư Bạch ở hai bên chính – phản, buổi tranh biện ấy vô cùng căng thẳng.

cùng, đội tôi thắng.

Kết thúc trận tranh biện, anh chặn tôi lại:

anh có siêu năng lực đó, anh sẽ không do dự mà sử dụng nó.”

Lúc đó tôi còn trẻ, kiêu ngạo, từng câu nói đều đâm trúng chỗ đau của anh:

“Vậy thì chứng tỏ anh không xứng đáng được yêu.”

Thẩm Dư Bạch nhìn tôi :

“Anh yêu ấy, nhưng anh cũng tôn trọng ấy. Chỉ cần anh không bỏ, ấy nhất định sẽ nhìn anh.”

Tôi cười mỉa mai:

“Thì ra ‘ thần’ cũng có người không thể yêu được.”

Anh không đáp lại, chỉ yên lặng nhìn tôi.

Sau này vì chuyện hội sinh viên, chúng tôi ngày càng có nhiều cơ hội tiếp xúc. Mỗi lần chạm là một trận đấu trí căng thẳng.

Bốn trôi qua, vậy mà cùng lại trở thành bạn bè.

Ngày tốt nghiệp, Thẩm Dư Bạch rủ tôi đi uống rượu, tôi đồng ý.

Anh hỏi tôi sau tốt nghiệp định làm gì.

Tôi nửa đùa nửa thật:

“Còn có thể làm gì nữa, với những đứa như chúng ta, chồng sinh con, tìm liên minh dài cho doanh nghiệp gia đình thôi.”

Thẩm Dư Bạch nhìn tôi đầy nghiêm túc:

“Vậy em có thể đợi anh không? Nhiều nhất , đợi anh được không?”

Quán bar quá ồn, thật ra tôi chẳng nghe rõ anh nói gì.

Tôi uống cạn ly rượu, gần như đặt ly , Thẩm Dư Bạch đã cúi đầu hôn tôi.

đó, tôi bỏ chạy.

Không phải vì nụ hôn của anh, mà vì tôi nhận ra mình đã bị anh thu hút, thậm chí còn có sự đáp lại.

Tôi sợ cảm giác mất kiểm soát đó.

Tắt máy, cắt đứt liên lạc với bên ngoài.

Một tuần sau mới liên lạc lại với bạn bè, lúc ấy mới biết Thẩm Dư Bạch đã ra nước ngoài tiếp.

Chuyến đi đó kéo dài bốn .

Đến khi anh trở , tôi đã là vợ người ta.

7

“Đến nơi rồi.”

Tôi hoàn hồn, phát hiện xe đã dừng dưới khu chung cư.

xe, anh cũng theo.

Vali trong tay anh, không có ý định trả lại cho tôi.

Lên thang máy, lên đến cửa nhà, anh vẫn không bước .

“Ôn , muốn cùng anh mở văn không?”

Tôi khá bất ngờ khi anh nói vậy.

Sau khi kết hôn, tôi không còn làm gì liên quan đến pháp nữa.

Là Phó phu nhân, tôi không nên thường xuyên xuất hiện công chúng, càng không thể làm điều gì ảnh hưởng tới danh tiếng hai nhà Ôn – Phó.

Những qua tôi chỉ quản lý vài việc kinh doanh nhỏ, dần dần cũng quên mất mình từng là sinh viên .

Khoảnh khắc Thẩm Dư Bạch nhắc lại, tôi thừa nhận mình có dao động.

Nhưng nhanh tôi đã phủ nhận ý nghĩ đó.

“Em chỉ là người ngoài ngành rồi, không muốn làm anh vướng bận.”

Thẩm Dư Bạch những qua phát triển tốt, là nhân vật được đánh giá cao trong giới .

Trong các buổi họp lớp, mỗi lần nhắc tới anh, ai cũng đầy ngưỡng mộ:

“Người ta Thẩm par* giờ thu nhập bảy con số, sắp tiến tới tám con số rồi. Mấy đứa làm tụt hậu ngành thì tự soi lại mình đi nhé!”

(*) Par = partner, đối tác – thường dùng trong giới sư.

Nhưng Thẩm Dư Bạch không nghĩ vậy.

“Em làm được mà, Ôn , em luôn làm được.”

Anh nhắc lại thời còn đi , sự cứng đầu của tôi, những lần tôi khiến anh câm nín giữa buổi tranh biện.

Anh nói:

“Ôn , đã chuẩn bị bắt đầu sống mới thì hãy bước thêm một bước đi.”

Tôi bị thuyết phục.

Ở ngưỡng gần ba mươi, tôi lần đầu hết dũng khí để sống vì chính mình.

Những ngày sau đó, tôi bắt đầu bận rộn.

Mỗi ngày đều rời nhà sáng sớm, trở lúc muộn. Dù mệt nhưng lại cảm vô cùng đầy đủ sống động.

Tôi chỉ giật mình nhận ra đã hết một tháng khi nhận được gọi ông Phó.

“Ôn , dạo này con bận gì mà chẳng thăm ông?”

Người lớn nhà họ Phó đối xử với tôi tốt.

Ông Phó càng thương tôi hơn.

Nhà Phó không có con gái, ông Phó gần như muốn đem mọi điều tốt đẹp nhất cho tôi.

Tôi giải thích là dạo này bận công việc.

Ông nói:

“Hai ngày nữa là sinh nhật 80 của ông, con đừng quên nhé. À, bà đã đặt cho con một bộ sườn xám, gửi tới biệt thự rồi. Rảnh thì đến thử xem có không.”

Tôi liên gật đầu, trò chuyện thêm vài câu rồi mới tắt máy.

Biệt thự ông nhắc đến là căn nhà cưới Phó gia chuẩn bị cho tôi Phó Dịch Xuyên, nằm khá xa trung tâm thành phố.

Vì tiện đi lại nên thường ngày chúng tôi ở khu Kim Bích Loan.

Tan làm, tôi lái xe đến biệt thự sườn xám.

Ly hôn là chuyện riêng, nhưng lễ nghĩa với người lớn thì không thể thiếu.

đến nhà, tôi đi thẳng thay đồ.

Bác giúp việc nói đã cất sườn xám trong thay đồ rồi.

thay đồ nằm trong ngủ chính, nhưng để tiện đi lại, tôi đã cho làm một cửa phụ ở hành lang.

Khi sắp tới nơi, cánh cửa ngủ chính bất ngờ mở ra.

Kỷ Vi đột ngột xuất hiện tôi.

tôi, ta co người lại như chú thỏ non bị dọa sợ, lắp bắp:

“Ôn… Ôn tiểu thư?”

Tôi gật đầu, không có ý định nói thêm, tiếp bước tới.

Chưa đi được mấy bước, sau lưng vang lên giọng nói lười biếng quen thuộc của Phó Dịch Xuyên:

“Em đang nói chuyện với ai…”

Âm đột ngột ngưng lại, tôi cảm nhận rõ ràng một nhìn nóng rực đang chiếu thẳng lưng mình.

Tôi quay người, nhẹ nhàng gật đầu với anh:

“Em đến sườn xám ông gửi tới.”

Phó Dịch Xuyên hơi cụp mắt:

được chưa?”

Tôi đáp:

“Đang đi .”

thay đồ, tôi tìm bộ sườn xám ở ngăn sâu nhất của tủ.

Không nán lại thêm giây nào, tôi bước nhanh ra ngoài.

Nhưng đến chỗ rẽ cầu thang đã bị Phó Dịch Xuyên gọi lại.

“Ôn , sau này định đến đây, báo một tiếng với anh.”

Anh tựa lan can tầng hai, áo sơ mi không cài hết cúc, dấu vết ái tình vết cào hiện rõ ràng.

“Kỷ Vi da mỏng, em thế này khiến ấy khó xử.”

Tôi mím môi:

“Em biết anh vội, nhưng chúng ta vẫn chưa hoàn tất thủ ly hôn. chuyện này truyền tới tai người ở nhà lớn, anh giải thích sao đây?”

Không đợi anh đáp, tôi nói tiếp:

“Ngày mai là ngày nhận giấy chứng nhận ly hôn, đừng tới trễ.”

8

sau, Phó Dịch Xuyên xuất hiện đúng giờ ở cục dân chính.

Anh ăn mặc chỉnh tề, chiếc nhẫn cưới trên tay đã được tháo ra , chỉ còn lại một vết hằn mờ nhạt.

Gương anh bình thản, không vui cũng chẳng buồn.

“Tranh thủ đi, mười giờ anh có họp online.”

Tôi nhìn gương góc cạnh của anh, bỗng hoảng hốt.

nhận giấy đăng ký kết hôn, anh cũng nói câu y hệt như vậy.

Sau đó cả quá trình đều như một cỗ máy vô cảm, làm mọi thủ theo chỉ dẫn.

Nhân viên còn không nhịn được mà hỏi:

“Anh này, nay không tiện thì có thể chọn ngày khác làm thủ .”

Sắc anh khi ấy đen lại:

“Tôi tự nguyện.”

Lần này cũng là tự nguyện. Chỉ khác là, lần này là nhận giấy ly hôn.

Tôi từng nghĩ chuyện ly hôn sẽ là một giằng co dài dằng dặc, không ngờ lại thuận lợi đến thế.

Khoảnh khắc cầm được giấy ly hôn trên tay, tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.

Phó Dịch Xuyên nhìn tấm giấy ấy , cho đến khi có một cặp vợ chồng khác nhắc anh tránh đường, anh mới như bừng tỉnh, quay người rời đi nhanh chóng.

Ra khỏi cục dân chính, anh đứng ở cổng gọi điện thoại.

“Ừ, xong rồi. Em mệt thì ngủ thêm chút đi, họp xong anh qua đón đi ăn…”

Lúc tôi bước ngang qua, Phó Dịch Xuyên bỗng gọi tôi lại.

Tôi ngoái đầu:

“Gì vậy?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương