Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VD4NbYt16
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
06
Tôi hét lên một tiếng, rồi vung tay tát thẳng vào mặt mẹ của Trang Tử Hách.
Tất cả mọi người đều chết lặng.
Mất vài giây sau, bà ta mới ôm mặt gào lên chói tai:
“Á! Con khốn! Mày dám đánh tao à?!”
Bà ta điên cuồng lao về phía tôi.
Tôi liền tung một cú đá mạnh vào ngay giữa ngực bà ta, đá bay luôn một đoạn!
Tôi đúng là vừa nãy sợ quá hóa đơ, suýt nữa quên mất mình là vận động viên chạy ngắn, năm mươi mét tôi chạy còn chưa tới bảy giây ấy chứ, dùng chân là sở trường của tôi đó trời!
Tôi hét lớn:
“Đồ già lắm lời! Có bản lĩnh thì đuổi theo tao đi!”
Rồi mở cửa, lao ra ngoài!
Phía sau là tiếng gào tuyệt vọng của mẹ Trang Tử Hách:
“Nó đánh tao! Nó dám đánh tao! Mấy người thấy rồi đấy! Đừng để nó chạy mất!”
Mọi người lập tức ùa theo sau.
Còn tôi thì vừa chạy thục mạng, vừa hét điên loạn:
“Có giết người! Cứu mạng với!!!”
Người dân nước mình á, thấy có biến là khoái lắm.
Mày mà hô “giết người” giữa đường á, họ kiểu gì cũng phải ghé xem giết thế nào.
Thế là mấy đứa đang học trong lớp, người đi ngoài đường, cả đám đang đứng ở cổng trường đều đổ dồn lại, rướn cổ hỏi:
“Ai giết người thế? Giết ai? Giết kiểu gì vậy?”
Nhìn lại thì thấy mình tôi chạy ở phía trước.
Sau lưng là một, hai, ba… bốn “kẻ sát nhân” đang đuổi theo! Kịch tính quá trời!
Tôi adrenaline tăng vọt, kéo cả đám chạy một vòng quanh đường chính, chỗ đông người nhất.
Đến lúc mấy phóng viên truyền hình ôm máy quay lúc nãy chạy tới theo tin đồn, tôi mới chịu dừng lại thở dốc.
Phóng viên đưa mic đến trước mặt tôi:
“Bạn học, có chuyện gì vậy? Ai muốn giết em?”
Tôi túm chặt mic, giọng hổn hển nhưng đầy dứt khoát:
“Có bốn người đang đuổi giết em!
“Họ muốn bôi nhọ em, muốn khiến em chết về mặt xã hội luôn!”
Tôi bắt đầu ba hoa như đúng rồi:
“Đầu tiên là bạn học cùng lớp – Trang Tử Hách – quyến rũ em, em không xiêu lòng, một lòng một dạ ôn thi đại học, cậu ta tức tối nên thi trượt, muốn gây sự chú ý!
“Giờ thì muốn em phải chịu trách nhiệm với đời cậu ta! Nếu không thì dọa bôi nhọ thanh danh em!”
Lúc đó Trang Tử Hách vừa chạy tới.
Nghe xong mấy lời tôi nói, mặt cậu ta tái mét, lẩm bẩm:
“Điên rồi à… cậu đang nói linh tinh gì thế…”
Nhưng tính cậu ta xưa nay vốn nhát như cáy, ba cây gậy đánh không ra một câu.
Lúc nãy không dám mở miệng, giờ thì càng khỏi bàn.
Ống kính quay theo tay tôi chỉ về phía cậu ta, tôi hét lớn:
“Chính là cậu ta – Trang Tử Hách! Học bá của lớp chúng tôi!
“Cậu ta thi trượt để thu hút sự chú ý của tôi! Cậu ta bảo tôi phá hỏng cả đời cậu ta, bắt tôi phải chịu trách nhiệm!
“Trong khi tôi còn chưa đủ tuổi thành niên, bản thân tôi còn lo chưa xong, tôi chịu trách nhiệm cho ai được chứ?”
Vừa nói tôi vừa lau hai giọt nước mắt không tồn tại.
Đám đông bắt đầu chỉ trỏ Trang Tử Hách.
“Trông cũng sáng sủa mà, sao lại hành động cực đoan thế? Tự hủy tiền đồ của mình rồi còn gì!”
“Tôi biết mấy cậu con trai tầm tuổi này mà… đầu toàn là mấy cái ý nghĩ kia thôi, thấy con gái xinh là muốn tán tỉnh.”
“Quá đáng thật đấy! Giờ con trai cũng chẳng biết giữ mình gì hết!”
Trang Tử Hách vốn đã vụng về trong giao tiếp, giờ bị dọa đến mức ôm mặt, cứ như muốn chui luôn vào khe tường, làm gì còn nhớ phải phản bác.
Tôi làm người có nguyên tắc lắm: mẹ cậu ta bôi nhọ tôi thế nào, thì tôi cũng sẽ bôi nhọ lại như thế.
Người thứ hai chạy tới lại là mẹ của Vũ Hạo.
Chạy nhanh ghê!
Tôi nhớ Vũ Hạo từng kể mẹ cậu ta sinh con muộn, về hưu từ lâu rồi.
Xem ra bà cô này thường ngày tập thể dục không ít.
Bà ta chiến đấu mạnh mẽ hơn nhiều, vừa đến đã mắng om sòm:
“Mày đang nói vớ vẩn cái gì thế hả? Truyền hình đây à, để tao nói cho mà nghe, chính con bé học sinh này đó, suốt ngày dụ dỗ con trai người ta!”
May là tôi vừa thi đại học xong, đầu óc còn minh mẫn lắm.
Tôi giật lấy mic, nói một tràng như pháo liên thanh:
“Đây là mẹ của bạn học cùng lớp em – Vũ Hạo!
“Vũ Hạo giống y chang mẹ cậu ta, cái gì vui là có mặt!
“Tại sao Trang Tử Hách phải liều mình thu hút sự chú ý của em? Chính là vì Vũ Hạo đó! Cậu ta cũng thích em, đeo bám em như điên, chặn đường lúc tan học, gọi điện về nhà, viết thư tình cho em!”
Mẹ của Vũ Hạo phát điên:
“Mày còn nói nữa! Tao xé miệng mày ra bây giờ! Việc này liên quan gì đến con trai tao chứ?!”
Tôi ôm mic tránh né đòn tấn công, miệng không ngừng nghỉ:
“Mẹ của Vũ Hạo ấy mà, ngày thường rất thích rèn luyện.
“Sáu giờ sáng thì ra công viên đu xà đơn, bảy giờ ra tiệm ăn vét đồ miễn phí, tám giờ đi ngân hàng xếp hàng đếm sổ tiết kiệm, chín giờ vô siêu thị tranh giành trứng gà.
“Giờ là mười giờ rồi, nhớ con trai sắp lấy bằng tốt nghiệp, nên ghé qua trường tham quan một vòng.
“Thấy mẹ của Trang Tử Hách bắt tôi chịu trách nhiệm cho con trai mình, bà ấy không phục. Cùng là con trai dụ dỗ người khác, tại sao tôi chỉ chịu trách nhiệm với con này mà không chịu trách nhiệm với con kia?
“Thế là bà ấy cũng đuổi theo, muốn tôi phải ưu tiên chịu trách nhiệm cho con bà ấy trước!”
Bà ấy phát cuồng thật sự, nói năng lộn xộn:
“Tôi chỉ đến xem thôi! Tôi thấy chuyện bất bình nên lên tiếng! Mày lôi con tao vô làm gì?! Không được quay! Không quay nữa!”
Bà ta vung hai tay to tướng lao tới định đập máy quay.
07
Nhưng mà mấy tay cầm máy quay thì từng trải bao trận phong ba bão táp rồi, né tránh còn siêu hơn cả tôi, tại chỗ nhảy phát sang bên, khiến mẹ của Vũ Hạo không chạm nổi vào rìa của máy quay luôn.
Đám đông xung quanh nhanh chóng rút điện thoại ra ghi hình:
“Thể dục sáng kiểu mới của các bà cô: vung tay tát camera!”
“Xin một góc quay từ máy quay – chắc chắn như phim kinh dị!”
“Hahaha nhìn tôi phát hiện cái gì này! Máy quay này đang livestream! Mọi người mau vào xem đi!”
“Tôi nhận ra bà này nè! Mấy hôm trước có vụ tai nạn ngoài đường, bà ta tới xem cho vui, còn chụp ảnh người ta lộ hàng, đăng luôn lên mạng xã hội! Bị người ta nói mà chẳng thèm nghe!”
“Thế thì tôi cũng quay bà ta đăng lên mạng! Cho cả thiên hạ thấy bộ mặt thật xấu xí của bà ta!”
Mẹ của Vũ Hạo thấy mọi người quay phim mình thì bắt đầu lao tới đập điện thoại từng người:
“Không được quay! Không được đăng!”
Ở cái thành phố nhỏ này, đi ngoài đường mà bắt chuyện vài câu thôi là kiểu gì cũng lòi ra họ hàng xa gần hay bạn bè bạn học gì đấy.
Hehe, chẳng phải mấy người thích hóng chuyện lắm sao? Giờ thì chính bà thành chuyện để hóng rồi đấy.
Người thứ ba tới là cô chủ nhiệm.
Có lẽ do chạy quá vội, cô vẫn còn cầm trên tay lá thư tình của Trang Tử Hách.
Tôi liền chụp lấy lá thư bằng một động tác xoay cổ tay điêu luyện, lại thêm một cú đảo người dạt sang, lao thẳng tới trước ống kính:
“Mọi người nhìn này! Đây chính là lá thư tình mà Trang Tử Hách vì ghen với Vũ Hạo nên đã viết cho tôi!”
Tôi giũ nhẹ một cái, mở toang lá thư ra.
Máy quay lia thẳng vào lá thư, quay rõ từng dòng chữ ngọt lịm như nước đường, không sót một chữ.
Mà đây lại là livestream, có người còn chụp màn hình đăng thẳng lên mạng nữa – đúng là một màn kịch bi hài gay gắt cực kỳ.
Cô chủ nhiệm tức đến mức má phồng lên phập phồng:
“Hách Lị Lị! Em đang làm cái gì thế hả! Em thật sự muốn tự hủy hồ sơ của mình sao?!”
Nhắc đến chuyện đó là tôi nổi máu ngay.
Tôi chưa quên chuyện lão này khi nãy bảo tôi phải nhẫn nhịn, còn đổ hết lỗi lên đầu tôi vì “ảnh hưởng đến học sinh giỏi”.
Nếu đã không cho tôi đường sống, thì tôi cũng sẽ không để thầy sống yên đâu.
Tôi chỉ thẳng vào cô chủ nhiệm:
“Đây là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi đấy!
“Thầy ấy là kiểu người đánh giá tất cả bằng thành tích: học sinh giỏi thì làm gì cũng đúng, học sinh yếu thì làm gì cũng sai!
“Thầy ấy còn trọng giàu khinh nghèo, mỗi lần họp phụ huynh là lại có phụ huynh xếp hàng nhét thẻ quà tặng cho thầy!”
Tôi chưa dừng lại, tiếp tục nói như vỗ mặt:
“Lúc nãy trong văn phòng, mẹ của Trang Tử Hách đã mang mười triệu đến hối lộ thầy, chỉ để con trai bà ta được hả giận, còn muốn để lại vết nhơ trong hồ sơ của tôi!”
Cô chủ nhiệm giận đến mức cổ rụt lại như con rùa:
“Hách Lị Lị! Tôi có nhận hối lộ bao giờ chứ?!”
Đám đông xung quanh tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội xì xào:
“Chà chà, hết vụ này tới vụ khác, đúng là rối rắm thiệt!”
“Ôi tôi biết vụ này mà, thầy đó là giáo viên lớp chọn. Thầy luôn ưu ái học sinh giỏi, mấy đứa có tiền thì được ngồi bàn đầu, còn đám học kém thì nhét hết xuống dưới, đứa nào thấp còn chẳng thấy được bảng cơ!”
“Lớp luyện thi đại học mà còn làm trò phân biệt thế này à, đúng là tạt gáo nước vào mặt mấy đứa cố gắng đổi đời!”
Trong lúc ồn ào chưa kịp lắng xuống, khách mời “đặc biệt” – mẹ của Trang Tử Hách – xuất hiện.
Còn chưa đến gần tôi nửa mét, cái túi tote trong tay bà ta đã bay về phía mặt tôi.
Tôi liền tung chân bắt gọn cái túi giữa không trung!
Không quên cúi người nhẹ nhàng giữ váy lại cho khỏi lộ hàng.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm:
“Hay quá! Cô ấy bắt được một quả đẹp rồi!”
Tôi mỉm cười cúi đầu chào kiểu salute, nhận trọn tràng pháo tay ấy.
Tôi mở túi của bà ta ra, lôi ra năm cọc tiền mặt:
“Mọi người nhìn đi! Đây chính là số tiền mẹ của Trang Tử Hách mang tới để hối lộ!”
Cô chủ nhiệm gần như phát điên:
“Tôi không có nhận!”
Tôi gật đầu tiếp lời:
“Cô chủ nhiệm bảo số tiền này ít quá, không đủ tầm mắt.
“Thế là mẹ của Trang Tử Hách nói sẽ về lấy thêm, gom đủ mười triệu rồi đưa một lần!”
Cô chủ nhiệm hét lên như phát cuồng:
“Không có chuyện đó!”
Người bên cạnh không chịu nổi nữa:
“Không có chuyện đó mà con bé biết rõ trong túi bà có tiền à?”
Người khác cũng gật đầu tán đồng:
“Phải đấy! Phải đấy!”
Bịa chuyện á? Một cái miệng là đủ.
Bà ta vu khống tôi quyến rũ con trai bà ta, thì tôi cũng sẽ vu bà ta hối lộ giáo viên.
Giỏi thì tự chứng minh mình trong sạch đi!
08
Dù vậy, tay quay phim đâu phải hạng xoàng. Sóng gió nào mà họ chưa từng trải? Kỹ năng né đòn của anh ta còn cao hơn cả tôi, tại chỗ phóng một cú né như ninja, khiến mẹ của Vũ Hạo chẳng thể chạm nổi đến rìa máy quay.
Đám người xem quanh đó lập tức rút điện thoại ra “check-in” rần rần:
“Bà thím luyện công sáng tạo: tung chưởng đập máy quay!”
“Cho xin góc quay camera chính với! Phim kinh dị chắc luôn!”
“Há há há! Mọi người nhìn kìa, máy quay này đang livestream đó! Mau vào xem đi!”
“Tôi biết bà này nha, mấy hôm trước có vụ tai nạn ngoài đường, bà ta còn quay lén người ta lúc đang lộ hàng rồi đăng lên mạng xã hội, bị người ta mắng cũng không thèm xóa!”
“Thế thì hôm nay đến lượt bà ta lên sóng luôn! Để cả thế giới thấy bản mặt thật của bà ấy!”
Mẹ của Vũ Hạo phát hiện có người đang quay mình, liền lao tới giật điện thoại từng người một:
“Không được đăng! Không được quay!”
Ở thành phố nhỏ này, đi ngoài đường mà bắt chuyện vài câu, kiểu gì cũng lôi ra được họ hàng hay người quen chung nào đó.
Hehe, thích hóng chuyện đúng không? Giờ thì chính bà là chủ đề nóng rồi đấy.
Người thứ ba tới là cô chủ nhiệm. Có lẽ chạy vội quá nên vẫn cầm theo lá thư tình của Trang Tử Hách trên tay.
Tôi chớp lấy bằng một cú xoay tay chuẩn bài, lại lướt người tiến thẳng đến trước ống kính:
“Mọi người nhìn đây! Đây chính là lá thư tình mà Trang Tử Hách vì ghen tỵ với Vũ Hạo mà viết cho tôi!”
Tôi giũ nhẹ lá thư, mở bung ra trước camera.
Máy quay lia cận cảnh từng dòng chữ ngọt lịm, từng nét chữ cũng rõ rành rành.
Mà lại còn đang livestream cơ chứ, có người đã kịp chụp màn hình đăng thẳng lên mạng rồi – đúng là một màn kịch chua chát đậm đà vị… drama.
Cô chủ nhiệm tức tới mức má phồng lên từng hồi:
“Hách Lị Lị! Em đang làm cái gì vậy hả?! Em muốn để lại vết nhơ trong hồ sơ của mình sao?!”
Nói đến chuyện hồ sơ là tôi sướng lên luôn.
Tôi nào quên được cái giọng điệu của lão khi nãy bảo tôi phải im lặng, còn dám nói tôi ảnh hưởng học sinh giỏi.
Nếu đã chơi kiểu không cho tôi đường sống, thì tôi cũng không để thầy yên ổn đâu.
Tôi chỉ thẳng vào mặt thầy:
“Đây là cô chủ nhiệm lớp em đấy mọi người ạ!
“Cô ấy có nguyên tắc duy nhất: học sinh giỏi làm gì cũng đúng, học sinh yếu thì làm gì cũng sai!
“Cô còn trọng người giàu khinh người nghèo, mỗi lần họp phụ huynh là có nguyên dãy người xếp hàng nhét thẻ quà!”
Tôi chưa dừng, tiếp lời luôn:
“Lúc nãy trong văn phòng, mẹ của Trang Tử Hách đã mang mười triệu đến hối lộ cô ấy, chỉ để con trai bà ta được hả giận, còn muốn tôi bị ghi điểm xấu vào hồ sơ!”
Cô chủ nhiệm tức đến nỗi cổ rụt lại như con rùa:
“Hách Lị Lị! Tôi có nhận hối lộ bao giờ đâu chứ?!”