Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Mẹ anh chuyển cho anh bao nhiêu tiền vậy?”
Tôi gọi điện cho chồng khi đang dọn dẹp di vật của mẹ chồng.
“Tiền của mẹ đều đưa hết cho em gái rồi, làm gì có phần của anh chứ?”
Chồng tôi vẫn như mọi khi, than vãn điệp khúc quen thuộc.
Tôi lật từng khoản chuyển tiền mẹ chồng gửi cho anh ta, lạnh lùng cúp máy.
Tay cầm chứng cứ em gái anh ta chuyển cho tôi, tôi đệ đơn ly hôn.
01
Tôi phát hiện ra thẻ ngân hàng ấy khi đang dọn dẹp di vật của mẹ chồng.
Chiếc thẻ nằm kẹp trong một cuốn album cũ ngả màu, mặt sau có dòng chữ nắn nót của mẹ chồng: “Thẻ chuyên dùng để gửi sinh hoạt phí cho A Thành”.
Tôi sững người.
A Thành là tên gọi thân mật của chồng tôi – Giang Thành.
Suốt 10 năm qua, anh ta không ngừng than thở với tôi rằng mẹ anh ta trọng nữ khinh nam, toàn bộ tiền đều đưa cho em gái – em gái ruột của anh ta, chưa bao giờ đoái hoài đến hai vợ chồng tôi.
Mỗi lần tôi đề cập chuyện đổi xe hay mua nhà, anh ta lại kéo dài bộ mặt đưa đám:
“Em cũng biết nhà anh thế nào rồi đấy, tiền hưu trí ít ỏi của mẹ đều đưa cho em gái anh cả rồi, vợ chồng mình chỉ có thể tự lực cánh sinh.”
Vì vậy tôi lặng lẽ moi tiền riêng, suốt 10 năm qua đã âm thầm bù vào chi tiêu trong nhà gần 800,000.
Nhưng bây giờ, chiếc thẻ ngân hàng này… là có ý gì?
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng tôi, tôi cầm lấy thẻ đi thẳng tới ngân hàng gần đó.
Nhân viên giúp tôi tra cứu lịch sử giao dịch suốt 10 năm qua, từng trang bản sao kê được in ra, tay tôi bắt đầu run lên không kiểm soát nổi.
Ngày 15 mỗi tháng, cố định chuyển đi 50,000.
Ghi chú chuyển khoản: “Sinh hoạt phí gửi cho A Thành”.
Từ 2014 đến 2024, tròn mười năm, chưa từng gián đoạn.
Tôi hít vào một hơi lạnh, như cái máy tiếp tục lật xem.
Ngoài 50,000 cố định mỗi tháng, còn có những khoản chuyển lớn hơn:
Tháng 3/2018, chuyển một lần 1,200,000, ghi chú: Mua nhà cưới cho A Thành.
Tháng 12/2020, chuyển 800,000, ghi chú: Mua xe cho A Thành.
Tháng 8/2022, chuyển 1,500,000, ghi chú: Trả tiền cọc mua nhà cho Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ là em gái chồng – Giang Vũ.
Tôi trừng mắt nhìn những con số ấy, đọc đi đọc lại, từng khoản chuyển tiền như đập thẳng vào đầu tôi, khiến tôi choáng váng, đầu óc quay cuồng.
Mười năm qua, mẹ chồng đã đưa cho chúng tôi 6 triệu tệ sinh hoạt phí, còn giúp mua nhà, mua xe, thậm chí cả cọc mua nhà cho em gái chồng cũng là bà bỏ tiền.
Vậy mà Giang Thành – người chồng “khó khăn” của tôi – lại để tôi tin suốt mười năm rằng nhà anh ta… chẳng có đồng nào.
Tôi nhớ lại từng chi tiết trong suốt những năm qua:
Anh ta luôn than vãn trước mặt tôi, nói mẹ anh thiên vị, em gái là đĩa hút máu, còn nhà nhỏ của chúng tôi thì vất vả trăm bề.
Anh ta không cho tôi qua lại với bên nhà chồng, nói là sợ tôi bị tổn thương.
Mỗi lần tôi xót xa cho “hoàn cảnh” của anh ta, lấy tiền tiết kiệm đưa ra, anh ta đều ra vẻ bất đắc dĩ nhận lấy, còn ôm tôi xúc động nói:
“Vợ à, em vất vả rồi, sau này anh phát đạt nhất định sẽ đền bù cho em.”
Còn mỗi lần tôi muốn về thăm mẹ đẻ, anh ta lại nhíu mày:
“Tiền đi lại cũng là một khoản đó, hạn chế về thì hơn.”
Tôi cầm bản sao kê dày cộp, bỗng nghĩ tới một chuyện, vội bật điện thoại kiểm tra lịch sử chuyển tiền của Giang Thành trên WeChat.
Quả nhiên, ngày 16 mỗi tháng, anh ta đều gửi tôi 20,000, nói là tiền lương, để tôi lo chi tiêu trong nhà.
Thì ra tiền tôi dùng làm “bà nội trợ lo toan việc nhà”, là tiền mẹ chồng gửi cho anh ta.
Còn 800,000 tiền riêng tôi dành dụm – giống như một con hề – bị anh ta tiêu xài như không.
Tôi ngồi bệt trong sảnh ngân hàng, cảm thấy cả thế giới đang cười nhạo sự ngu dốt của tôi.
Điện thoại reo lên, là Giang Thành.
“Vợ ơi, em đang ở đâu thế? Anh tan làm rồi, tối nay muốn ăn sườn chua ngọt em nấu.”
Giọng anh ta vẫn ngọt ngào như mọi khi, nhưng giờ tôi nghe vào… chỉ thấy giả tạo đến ghê tởm.
“Giang Thành,” tôi hít sâu một hơi, “mẹ anh mỗi tháng cho anh bao nhiêu tiền?”
Đầu dây bên kia im bặt vài giây, rồi mới ngập ngừng hỏi lại:
“Ý em là gì? Mẹ anh chưa bao giờ cho anh tiền cả, em cũng biết mà? Tiền hưu của bà đều…”
“Đều cho em gái anh rồi, đúng không?” Tôi lạnh lùng cắt lời, “Giang Thành, giờ tôi đang đứng trong ngân hàng, cầm thẻ của mẹ anh đây, trong đó chẳng còn một xu.”
Bầu không khí đầu dây bên kia bỗng vỡ toang:
“Vợ à, em cũng biết tính mẹ anh rồi mà, đừng tức giận…”
Tôi cảm thấy tim mình bị bóp nghẹt, thở cũng khó, dứt khoát cúp máy.
Tôi không về nhà, mà đến thẳng công ty của Giang Thành.
02
“Chị là vợ anh Giang? Chị đến tìm Giám đốc Giang à? Anh ấy vừa ra ngoài, nói đi gặp một khách hàng lớn.” Nhân viên lễ tân khá ngạc nhiên khi thấy tôi.
“Anh ấy khi nào quay lại?” Hóa ra bây giờ là giám đốc rồi à… Tôi cười nhạt, vậy mà tôi không hề hay biết.
“Cũng không chắc nữa ạ, có thể tối muộn mới về.” Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt có chút thương cảm.
Tôi đợi dưới lầu hai tiếng, xe Giang Thành xuất hiện ở lối vào tầng hầm.
Nhưng ghế phụ… lại có một cô gái.
Trông cô ấy còn trẻ, đang nói chuyện với Giang Thành, hai người nói cười vui vẻ.
Tôi nấp sau cột trụ, thấy cô ấy bước xuống xe, Giang Thành lập tức đỡ túi cho cô ta, còn vỗ nhẹ vào vai như cử chỉ thân mật quen thuộc.
Cử chỉ ấy quá quen thuộc… anh ta thường làm thế với tôi.
Khi cô gái quay mặt lại, tôi nhìn rõ gương mặt cô ấy – rất xinh, tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, trang điểm tinh tế, mặc bộ đồ hiệu.
Điều khiến tim tôi đập mạnh chính là… trên cổ tay cô ta đeo một chiếc đồng hồ Cartier – giống hệt cái tôi có trong tủ.
Quà sinh nhật năm ngoái Giang Thành tặng tôi, nói là phiên bản giới hạn, toàn quốc chỉ có hai cái.
Thì ra cái còn lại… nằm trên tay người phụ nữ này.
Tôi tiếp tục nấp sau cột trụ, nhìn Giang Thành và cô gái bước vào thang máy. Chân tôi nặng như đổ chì, không nhúc nhích nổi.
Cùng chiếc đồng hồ, cử chỉ thân mật giống nhau, nụ cười trên môi người phụ nữ kia… tôi như thấy chính bản thân mình phản chiếu qua gương, chỉ khác là bản sao ấy trẻ trung và rạng rỡ hơn.
Tôi lôi điện thoại ra, lén chụp vài tấm hình.
Trước khi vào thang máy, tôi nghe Giang Thành gọi cô ta là “Vũ Huyên”.
Vũ Huyên… cái tên này chưa bao giờ Giang Thành nhắc đến.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, đi tới quầy lễ tân:
“Xin hỏi, cô gái vừa đi cùng Giám đốc Giang lên là…?”
Lễ tân hơi lảng tránh ánh mắt tôi:
“Chị nói ai cơ ạ?”
“Cô mặc bộ vest màu be, rất xinh đẹp.” Tôi cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh.
“À, chị nói cô Tô Vũ Huyên – cố vấn tài chính của công ty ạ.”
Câu trả lời của lễ tân khiến tim tôi lạnh đi một nhịp.
Cố vấn tài chính? Giang Thành chưa bao giờ nói với tôi công ty anh ta có cố vấn tài chính nào cả.
“Cô ấy hay đến đây sao?”
“Khụ… cái này…” Lễ tân rõ ràng không muốn nói nhiều, “Chị Giang, chị muốn lên gặp Giám đốc Giang không? Em giúp chị liên hệ.”
“Không cần đâu, lát nữa tôi quay lại.”
Tôi xoay người đi về phía tầng hầm giữ xe, đầu óc rối như tơ vò. Tôi cần bình tĩnh lại, suy nghĩ rõ ràng xem chuyện này rốt cuộc là sao.
Ngồi trong xe, tôi bắt đầu tra cái tên “Tô Vũ Huyên” trên điện thoại. Tôi nhớ có một tài khoản bán hàng từng bị tôi chặn có tên như vậy. Quả nhiên, rất nhanh đã tìm ra, ảnh đại diện chính là người phụ nữ vừa nãy.
Tôi bỏ chặn, mở trang cá nhân của cô ta. Vừa nhìn thấy, suýt nữa tôi quăng luôn cái điện thoại đi.
Ba ngày trước, cô ta đăng một dòng trạng thái:
“Bảo bối à, cảm ơn anh vì món quà bất ngờ nhé~”
Kèm theo bức ảnh 99 bông hồng đỏ.
Mà đúng hôm đó, Giang Thành bảo phải tăng ca, về nhà rất muộn.
Tôi tiếp tục lướt xuống.
Hai tháng trước:
“Lần đầu đến Maldives, đẹp ngoài sức tưởng tượng!”
Cả album là ảnh biển xanh cát trắng.
Tay tôi bắt đầu run rẩy.
Hai tháng trước… Giang Thành nói công ty tổ chức hội nghị cho ban quản lý, đi Maldives họp mấy ngày.
Về còn mua quà lưu niệm tặng tôi.