Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm đó, tôi và Tần Việt đã cãi vã vài câu trong nhà hàng.
tiên trong đời tôi , một người đàn ông cũng có thể nói những lời cay nghiệt như vậy.
Anh ta thực sự là một tên lưu manh không có chút phong thái quý ông .
Tôi đã khóc vì tức. Cuối cùng, Trương Trí Viễn thấy, đến dỗ dành và đưa tôi trở về.
Mối quan hệ của tôi trở nên tồi tệ hơn hẳn khi sau này tôi mới , hóa ra anh ta cũng học cùng trường đại học với tôi.
nói, có cậu em khóa dưới nổi tiếng này đi ăn tối bên , người ta bàn tán về mấy chị khóa trên thứ ba.
Một cậu trai đã nhắc đến tên tôi, nói rằng chị Lâm Vi không kín đáo, mà xinh đẹp, dáng người cũng rất đẹp.
Kết quả là Tần Việt đã châm một điếu , lơ lửng nói một câu: “Ngực to nhưng không có não.”
Khi câu nói này đến tai tôi, nó đã thêm thắt như thế này:
Có người tại đó hùa theo, cười hỏi anh ta, n.g.ự.c to không phải là khuyết điểm, mấu chốt là không có não thì có cứu không?
Anh ta nhướng mắt cười khẽ: “Có, uống thêm để bổ sung.”
đó, vào ngày sinh nhật của tôi, tôi đã nhận một trăm thùng yến mạch do một chiếc xe tải chở đến cổng trường.
Người gửi là Tần Việt.
Tôi thực sự chưa bao giờ ghét một người đến thế.
Khi tôi gọi điện thoại để tính sổ với anh ta, anh ta cười khẩy qua điện thoại, nói một cách nhẹ nhàng: “Bên có thùng rác, chị không thích thì cứ vứt.”
Anh ta thật quá tệ.
May mắn là không lâu sau đó, anh ta đã đi du học.
…
Thời gian trôi đi, đã .
Trong suốt thời gian này, tôi không hề có bất kỳ giao thiệp .
Ai có thể nghĩ , sau anh ta trở về từ nước , tôi lại trở thành một ni cô.
So với kia, sắc sảo ngông cuồng của Tần Việt đã thu lại nhiều. Chiếc áo sơ mi anh mặc mới tinh và thẳng tắp, ánh mắt bình thản, trên người toát ra sự điềm đạm của một người trưởng thành.
là ánh mắt nửa cười nửa không đó, đầy ẩn ý, vẫn thật… đáng ghét.
Trong buổi tiệc, tôi không nói . Nhưng khi rời đi, tôi cố ý quay nhìn anh, cũng để lại một ánh mắt đầy ẩn ý.
Anh nhướn mày.
Sau đó, tôi lái xe rời đi. Đi một đoạn không xa, tôi dừng xe lại bên .
Hệ thống âm thanh trong xe đang phát bài hát mạng “Nạn Khước” với giai điệu mang phong cách hí kịch.
Khi bài hát hát đến câu “Trang điểm lộng lẫy, vở kịch hay bắt , buồn vui trên sân khấu đều do một mình ta ca “, xe phía ghế phụ đột nhiên bị kéo ra. Một đôi chân dài bước vào, Tần Việt ngồi xuống.
Thiếu gia Tần chín chắn và điềm đạm trong bữa tiệc, dường như cảm thấy trong xe nóng bức. Anh tùy ý kéo cổ áo sơ mi ra, khôi phục lại ngông cuồng và phóng đãng. Sau đó, khóe cong , cười đầy cà lơ phất phơ:
“Sư phụ Tịnh Âm, chị là người xuất gia, loại nhạc này là lục căn bất tịnh rồi.”
Tôi liếc nhìn anh ta, đạp ga lái xe đi.
“Ê, chị đi đâu đấy, tôi ra đi dạo thôi, lát nữa phải quay về.”
“Chết tiệt! Chạy chậm thôi, bị điên à! Chị có Phật tổ phù hộ, tôi thì không…”
Chiếc xe dừng lại ở ngoại vi khu du lịch Chu Sơn, gần chùa Đạo Thanh.
tôi đã phóng xe suốt một chặng .
Nơi này vắng , không có đèn . Ánh đèn neon từ cây cối phía xa lờ mờ và chói mắt.
Khi tôi đạp phanh gấp, Tần Việt suýt chút nữa đập , buột miệng chửi thề.
Tôi nắm chặt vô lăng, không nhịn cười lớn, nước mắt cũng chảy ra.
Tần Việt nhíu mày, dưới mái tóc rối bời, ánh mắt cảnh giác: “Thật sự điên rồi à? Tôi và chị không oán không thù, đừng có hại tôi. Cũng không phải tôi ép chị đi tu…”
“Im miệng, cậu mới điên.”
“…Không điên à? Đưa tôi đến nơi này, ?”
“Tính sổ.”
“Tính sổ ?”
Tần Việt hơi ngả người ra sau, khôi phục lại tự tại. Anh mở sổ xe, cắn một điếu trong miệng: “Tao đâu có nợ mày.”
“Một trăm thùng .”
“…Chị đã là người xuất gia rồi, nhớ đó à!”
“Tất nhiên. nói sau này có người hỏi cậu có thích con gái thông minh không, cậu nói không thích, thích n.g.ự.c to.”
“Giờ nói mấy này, có ý nghĩa không?”
“Có. Tần Việt, tôi học lớp mười hai, có một khoảng thời gian mỗi sáng đến trường, trên bàn đều có một hộp yến mạch. Là cậu đặt đúng không.”
“Đúng.”
“Cậu thích tôi.”
“Sửa lại một chút, là đây thích, không phải bây giờ.”
Anh đưa phải gác sổ xe, gạt gạt tàn , nghiêng mắt nhìn tôi, nửa cười nửa không: “Hơn nữa, chị đâu có thích tôi. rõ là tôi đặt, cũng không biểu cảm mà vứt vào thùng rác, thật lãng phí.”
“Cậu sai rồi, đó không phải là lãng phí. Tôi đã không thích uống thứ đó từ lâu rồi.”
Bàn cầm điếu của Tần Việt dừng lại. Tôi khẽ cười một tiếng: “ đây khi đến nhà ngoại tôi, cả nhà đều tôi thích yến mạch. Chú út tôi đưa tôi đi siêu thị, cũng chất đầy xe đẩy.”
“Sau khi họ qua đời, tôi chưa từng uống một .”
“…Vậy, bây giờ kể cho tôi những này ?”
Tần Việt nhìn tôi: “Bỏ lỡ thì thôi, dù sao sau này chị cũng có người mình thích rồi. Mắt nhìn người của chị không tốt là của chị, không thể bây giờ gặp nạn, lại nhớ đến một người như tôi…”
Anh ta chưa nói dứt lời, tôi đã nghiêng người về phía anh.
Tần Việt sững sờ, theo bản năng lùi người về sau, chửi nhỏ: “Tao TM không có hứng thú với ni cô…”
Tôi mỉm cười. Khi khoảng cách gần lại, tôi vươn lấy điếu từ anh.
Rồi ngồi trở lại, rít một hơi thật sâu.
Sắc mặt anh có chút kỳ lạ, rồi lại nói: “ dám hút , Phật của chị đang nhìn đấy.”
Tôi từ từ nhả ra một làn khói, rồi dụi tắt điếu . Ngẩng nhìn bầu trời sổ xe.
“Đang nhìn đấy. Thế nên tôi một điều đó hoang dại. Cậu có dám không?”
“Cái mà dám hay không dám?”
“Cậu không phải thích n.g.ự.c to à, xem không?”
“Tao TM…”
Tần Việt lại chửi một tiếng, nhìn tôi hạ thấp giọng: “Đừng tưởng tôi không chị đang tính toán điều . Giờ lại nhớ đến tôi… Tao nói lại một nữa, tao không có hứng thú với ni cô.”
“Ồ, rồi. Cậu đi đi.”
Tôi liếc nhìn anh ta, đặt vô lăng, từ từ cong : “Đừng nghĩ nhiều quá. Cha tôi ép tôi đi tu, tôi trả thù ông ấy. Với ai cũng vậy thôi.”
Vừa nói, tôi vừa ra hiệu cho con phía : “Qua ngã rẽ này, đi thẳng một đoạn nữa là đến công viên Chu Sơn, có thể bắt taxi ở đó. Tôi không tiễn cậu nữa.”
Tần Việt nhìn tôi với đôi mắt đen tối, rồi mở xe bước xuống.
Xung quanh tĩnh lặng và tối đen, có ánh đèn xe chiếu rọi con phía .
Tôi nhìn bóng dáng cao ráo của anh bước đi.
Đồng thời, trong lòng tôi thầm đếm, một, hai, ba…
Khi đếm đến bảy, anh quay lại.
Anh đứng ngược sáng, nhíu mày nhìn tôi.
Tôi cũng nhìn anh.
Cuối cùng, Tần Việt bước đến, mở xe và kéo tôi ra .
“Dụ dỗ tao ra đây, tô son , rồi nói với tao rằng với ai cũng vậy?”
Anh có bực bội, lông mày cau lại, nắm chặt cổ tôi, sức rất mạnh.
“Đó không phải son, là son dưỡng, tôi bị khô thôi.”
“Thật không? Tôi thấy không phải khô, mà là cứng miệng.”
Trên đoạn vắng lặng, cây cối lấp lánh ánh đèn neon.
Phật của tôi đang nhìn.
Tần Việt đẩy tôi vào xe, khoảng cách rất gần, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo: “Chị nói rồi đấy, là trả thù. Tôi sẽ không giúp chị bất cứ điều , cũng sẽ không đưa ra bất cứ lời hứa .”
“Em trai, cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi không cần cả.” Tôi cười, hôn anh.
Khi tôi đặt eo anh, anh khẽ chửi một tiếng: “Chết tiệt, đừng ở đây, vào xe.”