Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Vị hôn phu của ta bị thích khách tập kích và mất trí nhớ.

Trong buổi yến tiệc tại hoàng cung, hắn vừa gặp đã để mắt đến đích tỷ của ta.

Khi có người hỏi đến ta, hắn chỉ khẽ cau mày, đáp:

“Đích tỷ như thế, một thứ nữ nhỏ bé lại có tư cách gì mà xứng với bản vương?”

Đích tỷ lập tức đắc ý như hoa xuân nở rộ.

Còn ta chỉ có thể âm thầm tiếc thương thay cho nàng.

Nàng vốn không hề hay biết, tận sâu trong cốt tủy của người nam nhân này là một kẻ điên loạn đến nhường nào.

1

Sau trận tuyết đầu mùa phủ trắng kinh thành, Yến Vương bị thương trở về.

Hắn phụng chỉ đi xuống phía Nam để giải quyết nạn lưu dân, lập được đại công mà hồi kinh, nhưng trên đường về lại gặp phải thích khách.

Người không vấn đề gì nhưng đầu óc đã bị tổn thương. Nghe nói khi tỉnh dậy, hắn chẳng còn nhớ bất kỳ ai.

Vài ngày sau, trong một buổi yến tiệc tại hoàng cung, hắn vừa gặp đã phải lòng đích tỷ ta, con gái của Hình bộ Thượng thư – Đỗ Ninh Xuyên.

Còn ta – người từng được hắn sủng ái đến mức khiến các tiểu thư danh môn ở kinh thành phải ghen tị giờ đây lại trở thành trò cười cho cả thiên hạ.

Đỗ Ninh Xuyên nhận được ân sủng của Yến Vương, lại còn được ban cho hộp điểm tâm ngọt ngào, phong quang vô hạn trở về phủ.

Cả nhà nàng ai nấy đều rạng rỡ vui mừng.

Ta đứng cách xa bọn họ, lặng thinh như một pho tượng dưới ánh trăng.

Nhưng Đỗ Ninh Xuyên vẫn nhanh chóng nhìn thấy ta.

Nàng ngẩng cao đầu, trên môi vẽ một nụ cười khinh khỉnh:

“Ta đã sớm nói rồi, Vương gia tôn quý như vậy, dĩ nhiên ngài sẽ coi trọng những quý nữ thông minh, hiểu lễ nghĩa.”

Cả nhà họ xúm lại nâng niu Đỗ Ninh Xuyên tiến vào nhà.

Ta đang định quay người rời đi thì phụ thân đột ngột gọi ta lại-

“Chiêu nhi, con cũng vào đây.”

Ông gọi ta vào hẳn là để bàn về chuyện của Yến Vương.

Quả nhiên, ta vừa ngồi xuống thì ông đã mở lời:

“Giờ Yến Vương mất trí nhớ, lại hết lời khen ngợi Xuyên nhi. Ta thấy, hôn sự giữa ngài ấy và Chiêu nhi e rằng cần phải xem xét lại.”

Đích mẫu Trương thị liền chen vào:

“Lão gia nói hơi sớm rồi. Nhỡ đâu Vương gia gặp lại Chiêu nhi lại thay đổi ý định, giống như trước kia mê mệt nó đến chết đi sống lại thì sao?”

Đỗ Ninh Xuyên không đồng tình, lạnh nhạt đáp:

“Mẫu thân, Vương gia đâu phải người nông cạn như vậy?

“Huống hồ, việc ngài đã quên mất thứ muội đủ thấy tình cảm chẳng sâu sắc đến thế.”

Cả nhà ba người bọn họ vui vẻ bàn luận sôi nổi.

Còn ta chỉ đứng gần cửa, gió lạnh xuyên qua khe cửa thổi vào khiến tay chân ta lạnh cóng.

Mặc dù phụ thân gọi ta tới, nhưng khi ở đây, căn bản ta không có cơ hội mở miệng.

Không cần thiết, mà cũng chẳng ai muốn nghe.

Vì ta chẳng qua chỉ là một thứ nữ thô kệch lớn lên ở vùng quê, lễ nghi quý tộc chẳng học được mấy năm.

Thời gian trôi qua, chén trà nóng của họ dường như đã cạn đến đáy.

Ta ngước mắt lên nhìn thì chạm phải ánh mắt của phụ thân.

Ông nói:

“Chiêu nhi, mấy ngày này con cứ ở trong phòng cho tốt, đừng tùy tiện ra khỏi phủ.”

2

Ta trở về tiểu viện đơn sơ của mình.

A hoàn Bạch Đào vội vàng đưa tới một cái lò sưởi ấm.

Sau đó, nàng lại rót một ly nước nóng và nhét vào tay ta.

Khi tay nàng chạm vào ngón tay lạnh buốt, cứng đờ của ta, gương mặt nàng tràn đầy xót xa, khi Bạch Đào định nói điều gì đó thì phụ thân đã từ cửa bước vào ngay sau đó.

Theo sau ông còn có hai gia nhân, tay mỗi người xách theo một giỏ than vô khói đắt đỏ.

Bạch Đào và những người khác đều lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai cha con ta.

Phụ thân đứng giữa gian phòng, ông lia ánh mắt quan sát khắp nơi, lướt qua từng ngóc ngách trong căn phòng tồi tàn và đơn sơ này.

Trong phòng không có lò sưởi, ông kéo chặt thêm ngoại bào trên người, cuối cùng khẽ thở dài:

“Lại bị đích mẫu của con trách mắng rồi sao?”

Ta hơi muốn bật cười, nhưng cuối cùng vẫn giữ dáng vẻ nhu thuận, khẽ đáp:

“Không có đâu ạ. Đích mẫu chỉ nói gần đây phủ dùng than nhiều, mà lượng than có hơi eo hẹp nên mỗi hai, ba ngày mới đưa tới một lần.”

“Phòng con cũng không sao, cũng không cảm thấy lạnh lắm.”

Vừa nói ta vừa che miệng ho khẽ vài tiếng, ho đến mức sắc mặt tái nhợt.

Ta gượng cười, nói tiếp:

“Đích mẫu và tỷ tỷ thân thể yếu đuối tất nhiên phải ưu tiên dùng than. Phụ thân, con không sao đâu.”

Ông im lặng một lúc rồi thở dài:

“Con chịu khổ rồi.”

Tuy nhiên câu nói này cũng chỉ là lời xã giao, bởi ngay sau đó, ông liền đi thẳng vào mục đích chuyến đến thăm lần này:

“Phụ thân biết chuyện của Yến Vương khiến con chịu ấm ức, nhưng con từ nhỏ đã hiểu chuyện, con nhất định biết rõ thiệt hơn trong chuyện này, phải không?”

Ánh mắt ông nhìn ta đầy mong đợi.

Ta chỉ cụp mắt xuống, không đáp.

Sắc mặt phụ thân dần trở nên lạnh lùng.

Nhưng chẳng bao lâu sau, ông lại bắt đầu nói với ta những lời than phiền đầy bất lực:

“Trong lòng phụ thân, con luôn là đứa con gái mà ta thương yêu nhất. Chỉ tiếc là mẫu thân con mất sớm, mà gia thế của đích mẫu con lại quá lớn. Phụ thân cũng bất đắc dĩ mà thôi…”

Từ khi còn là một tú tài nghèo, ông đã nói những lời này với mẫu thân ta.

Nhưng cuối cùng, ông vẫn bỏ rơi mẫu thân – vị chính thê đã theo ông từ thuở hàn vi để rồi bí mật lập thê thiếp khác tại kinh thành.

Đến giờ, ông có thực quyền trong tay, là dựa vào thế lực của nhà ngoại gia tại kinh thành mà trở thành Hình bộ Thượng thư.

Vậy mà từng chữ từng lời của ông vẫn không hề thay đổi.

Phụ thân vẫn nghĩ ta là bé con dễ dỗ ngọt, luôn tin tưởng phụ thân như ngày nào.

Nhưng ông đâu hay, ta đã hoàn toàn thất vọng với ông từ lâu.

Không còn kỳ vọng nên tự nhiên cũng chẳng có gì lay động trước những lời nói của ông.

Sau khi tự mình diễn đạt hết những cảm xúc, ông liền thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị đưa ra lời cảnh cáo sau cùng:

“Con phải nghe lời, ở trong phủ an phận thủ thường, đừng mơ tưởng những thứ không nên nghĩ đến.”

“Vị trí Yến Vương phi cứ nhường cho đích tỷ con đi! Sau này phụ thân sẽ tìm cho con một mối nhân duyên tốt.”

Nhân duyên tốt?

Khóe môi ta khẽ cong như cười mà không phải cười.

Ta đã bị Yến Vương ghét bỏ, trở thành trò cười cho thiên hạ ở kinh thành.

Còn có nhân duyên tốt nào có thể dành cho ta?

Nhưng ta vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nói:

“Nữ nhi đã hiểu, nữ nhi biết rồi.”

3

Những ngày qua, ta thực sự chỉ ở trong phòng, không đi đâu cả.

Khi trong viện không có ai ghé thăm, ta cùng Bạch Đào thắp lò than, quây quần bên bếp lửa, đun trà.

Cả căn phòng trở nên ấm áp như mùa xuân.

Ta không dùng số than mà phụ thân đưa tới.

Thực tế, ở đây ta đã có loại than tốt hơn rất nhiều.

Thấy ta ung dung tự tại như vậy, Bạch Đào trái lại lại sốt ruột đến phát hoảng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương