Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Những chuyện này ta đều đã biết.

Ta đưa tay chặn miệng hắn, mở to đôi mắt vô tội:

“Thôi, ngài không cần kể nữa.”

“Ta chỉ là một tiểu thư yếu đuối của Thượng Thư phủ, không nghe nổi những chuyện này. Việc của các nam nhân, các ngài tự lo là được.”

Lý Quân Cửu bật cười, rồi hắn nắm lấy tay ta, khẽ hôn lên từng đầu ngón tay:

“Ồ? Ý nàng là vị tiểu thư yếu đuối từng dùng ghế đập gãy chân ta sao?”

10

Ta thực sự rất vô tội.

Hắn đang ám chỉ đến lần ta cải trang thành nam nhân lén đi chơi cùng hắn, nhưng chúng ta không may gặp phải bọn cướp.

Trời biết ta chỉ muốn giúp hắn một tay, dù gì đối phương cũng đông người.

Chỉ là khả năng nhắm mục tiêu của ta không được tốt lắm.

Khi tên cướp né qua một bên ta mới nhận ra hắn đứng ngay phía sau, nhưng đã mọi chuyện đã không kịp rồi.

Ta chột dạ ho khẽ, nghiêm túc nói:

“Chuyện cũ không cần nhắc lại.”

Lý Quân Cửu bật cười, tiếng cười khàn khàn mà trầm thấp, hắn nắm lấy tay ta, từ từ ghì xuống, giọng khản đặc:

“Được, không nhắc thì không nhắc.

“Xa nhau hơn một tháng, ta nhớ nàng đến phát điên. Đêm nay, ta có thể ở lại…”

Chữ “lại” còn chưa kịp thốt ra thì ta đã đạp lên lồng ngực rắn chắc mà hắn cố ý phô ra, chậm rãi ngồi dậy.

Người ta đồn Yến Vương tính tình khó lường, nay nắng mai mưa.

Nhưng bọn họ không biết, ta còn giỏi trở mặt hơn hắn.

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi từng chữ một:

“Ngài có biết, vì ngài hành động bất ngờ mà ta suýt bị đánh khi trở về phủ không? Nếu không có Bạch Đào che chắn cho ta…”

Ta cúi thấp đầu cố ý để lộ vẻ bi thương, giọng nói nghẹn lại như sắp rơi lệ:

“E rằng tối nay, ngài sẽ không còn cơ hội gặp lại ta.”

Nụ cười trên mặt hắn lập tức đông cứng.

Nếu không phải phủ Thượng Thư đầy rẫy tai mắt của hắn thì có lẽ hắn đã tin thật.

Dù vậy, lòng hắn vẫn không khỏi chua xót.

Lý Quân Cửu thở dài, ánh mắt vừa đau lòng vừa trách móc:

“Ta đã bảo nàng dọn đến phủ ta ở từ lâu mà nàng không chịu. Nàng không chịu dọn, cũng không chịu gả, rốt cuộc nàng muốn ta đợi đến khi nào?!”

Giọng điệu của hắn ngày càng gấp gáp, vẻ mặt nhìn như còn sốt ruột hơn cả ta.

Nhưng ta chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, ánh mắt như muốn bảo hắn bình tĩnh:

“Điện hạ là người muốn thành đại sự, sao có thể để những chuyện nữ nhi tình trường cản trở?”

Hắn tức đến nỗi suýt lệch cả sống mũi, nghiến răng nói:

“Bản vương thấy nàng là chưa chơi đủ thì có!”

Nhưng hắn không thể ép buộc ta.

“Thôi được rồi, đồ ngốc.”

Hắn mở cửa phòng, gió lạnh thổi qua khiến vạt áo hắn bay phấp phới.

Một vài bông tuyết rơi xuống mái tóc dài hơi rối của hắn, dáng người cao lớn như tiên nhân từ trên mây hạ xuống.

Nhưng vừa quay đầu, gương mặt hắn đã biến thành vẻ dữ tợn, lời nói như đang ra lệnh:

“Nhiều nhất một tháng. Sau khi ta xong việc, nàng dù không muốn gả cũng phải gả!”

Nhiều nhất một tháng.

Ta nằm sấp trên giường, lấy viên dạ minh châu đẹp đẽ và nặng trịch ra lăn qua lăn lại trên tay, trong lòng bất giác dấy lên ý nghĩ xấu xa:

Cũng có nghĩa là, Đỗ Ninh Xuyên chẳng sống qua nổi một tháng nữa.

Chuyện hủy hôn ta căn bản không buồn hỏi Lý Quân Cửu.

Vì từ lúc hắn làm ra hành động đó, ta và hắn đều đã hiểu rõ.

Đỗ Ninh Xuyên là tấm bia đỡ tên công khai, cũng là kẻ thế mạng cho ta.

Nàng ta càng phô trương về việc đính hôn với Yến Vương thì càng khiến kẻ thù của hắn âm thầm nhắm vào nàng.

Còn ta chỉ là một kẻ đáng thương bị Yến Vương chán ghét và vứt bỏ, lại là một thứ nữ không có địa vị.

Ai sẽ để mắt đến ta?

Cũng giống như khi Lý Quân Cửu vừa gặp ta đã nổi lòng tò mò, cuối cùng lại rơi vào lưới tình, không ai tin điều đó.

Nhưng sự thật là, hắn đã yêu ta.

Yêu đến mức độ ngay cả ta cũng phải kinh ngạc.

11

Ta không ngờ phụ thân lại đến tìm ta.

Gương mặt ông đầy vẻ đắc ý, nói:

“Chiêu nhi, đích tỷ của con có một mối hôn sự tốt, phụ thân cũng đã tìm cho con một chỗ thật tốt rồi.”

“Thế tử Triệu Viễn của Hầu phủ có xuất thân cao quý, dung mạo đoan chính. Hắn còn là bạn của đệ đệ con, cũng từng đến phủ nên chắc con cũng gặp qua rồi chứ?”

Ta điềm tĩnh đáp:

“Đã gặp.”

Dung mạo đúng là không tệ, nhưng tuyệt không phải người tử tế.

Phụ thân hài lòng gật đầu:

“Thế thì tốt. Ngày mai phụ thân sẽ mời hắn đến phủ làm khách, con hãy ăn mặc chỉnh tề, nếu hắn vừa ý con thì đó sẽ là chuyện vui lớn!”

Ta cười gượng gạo tiễn ông ra ngoài, khi quay đầu lại, sắc mặt lập tức lạnh lẽo.

Chưa từng thấy gia đình nào tử tế lại làm chuyện mai mối kiểu này.

Còn kêu ta trang điểm đẹp để gặp một nam nhân xa lạ.

Không phải coi ta như thiếp thất hay một món quà dùng để lấy lòng người khác thì là gì?

Ít nhất ta còn giả bộ xem ông như phụ thân.

Nhưng ông lại chẳng thèm làm người.

Bán con cầu vinh, chẳng khác nào năm xưa ông bỏ rơi chính thê để trèo lên quyền thế.

Ta suy nghĩ một lúc rồi gọi Bạch Đào tới, dặn dò nàng:

“Đỗ Như Quyên không phải rất thích Triệu Viễn sao? Ngươi đi báo tin này cho nàng, bảo nàng chuẩn bị thật tốt.”

Bạch Đào ngoan ngoãn gật đầu:

“Vâng, tỷ tỷ!”

Ta mỉm cười nhìn nàng chạy ra ngoài, rồi thảnh thơi ngồi xuống ghế tràng kỷ.

Ta không định gặp Triệu Viễn.

Dù gì, Lý Quân Cửu tuy sủng ái ta nhưng nếu hắn biết ta tiếp xúc với nam nhân khác thì chắc chắn sẽ nổi giận.

Như vậy, ta làm sao có thể trốn trong phủ, tận mắt nhìn gia đình này từ trên cao rơi xuống bùn đất đây?

Ta cho Đỗ Như Quyên một cơ hội để nàng đạt được mong muốn – trèo lên người Triệu Viễn.

Nhưng ta vẫn đánh giá thấp nàng.

Khi ta đang cầm tách trà thì động tác chợt khựng lại.

Đỗ Như Quyên đang ngồi đối diện ta liền căng thẳng nhìn ta và hỏi:

“Nhị tỷ, có chuyện gì sao?”

Sáng nay, nàng bảo người mời ta đến phòng nàng, nói là có chuyện quan trọng.

Nhưng khi ta tới thì nàng lại quanh co, rót trà cho ta rồi kéo ta ngồi trò chuyện linh tinh.

Ta thở dài không thành tiếng, đặt tách trà xuống rồi nói:

“Có chút oi bức.”

Đỗ Như Quyên ngẩn người, nàng vội vàng bước xuống mở cửa sổ, vừa mở vừa nói:

“Lỗi của muội, muội quên mất nhị tỷ không quen thiếu lò sưởi trong phòng. Một lát nữa muội sẽ bảo Bạch Đào lấy ít than từ phòng muội sang cho tỷ.”

Khi nàng quay lại, ta đã uống hết tách trà trên tay.

Hai mắt nàng lập tức bừng sáng.

Sau đó, nàng cũng uống hết trà trong tách của mình, rồi cầm tách lên, nói với vẻ mặt khó xử:

“Thật ra… là phụ thân có lời muốn nói với tỷ, liên quan đến Thế tử Triệu Viễn.”

Nàng ấp úng không chịu nói rõ, ta liền giả vờ gặng hỏi sốt ruột:

“Có chuyện gì? Muội mau nói rõ đi.”

Nàng lộ vẻ khó xử, cuối cùng mới cắn răng nói:

“Nhị tỷ, tỷ đi theo muội.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương