Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

9.

Quan hệ giữa tôi và Tiêu Tẫn… mãi vẫn chẳng có tiến triển gì rõ ràng.

Tôi quyết định chủ động một chút, hỏi cậu ta:

“Có bài nào cậu không hiểu không? Tớ chỉ cho.”

Tiêu Tẫn trầm ngâm vài giây,

sau đó lôi cuốn sách Hóa ra, chỉ vào bảng tuần hoàn:

“Sao nguyên tố này lại nằm ở đây mà không đặt sang chỗ khác được?”

Tôi: “…”

“Cậu đi hỏi Men-đe-lê-ép đi.”

Tiêu Tẫn chớp mắt, đôi mắt đen láy trong veo nhưng… ngốc nghếch:

“Men-đe-lê-ép là ai? Cậu lớp quốc tế à?”

Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt chết lặng.

Trong một khoảnh khắc rất ngắn… tôi cảm thấy tim mình tụt xuống một nhịp.

Có lẽ nên thích Lâm Vân Chu vậy.

Dù gì thì…

cậu ấy ít nhất cũng biết Men-đe-lê-ép là ai.

10.

Tối đó trong giờ tự học, tôi bị đau bụng nhẹ.

Sau khi đi vệ sinh xong, vừa ra khỏi cửa, tôi tình cờ bắt gặp Tiêu Tẫn và Lâm Vân Chu đang đi chung.

Tiêu Tẫn mặc áo thun đen, không khoác đồng phục,

lưng thẳng, vai rộng, vóc dáng đúng chuẩn vận động viên.

Còn Lâm Vân Chu thì vẫn mặc bộ đồng phục chỉnh tề,

dáng người mảnh khảnh, lạnh lùng như một cây dương thẳng tắp trong gió thu.

Cả hai người đều có nét thu hút riêng.

Nhưng tôi buộc phải thừa nhận —

ánh mắt tôi rất dễ bị hút về phía Lâm Vân Chu.

Và rồi, trong khoảnh khắc tôi vừa quyết định:

“Được rồi, mình sẽ thích Lâm Vân Chu.”

Thì lại nghe thấy Tiêu Tẫn bật cười,

trêu chọc cậu bạn bên cạnh:

“Lại còn giả vờ làm chim công khoe đuôi nữa, nghe rõ không? Người cậu thích nói tớ còn đẹp trai hơn cậu đấy!”

Lâm Vân Chu mím môi, giọng lạnh tanh:

“Liên quan gì đến cậu.”

Hai người vừa nói vừa đi xa dần.

Còn tôi thì đứng đó, hóa đá.

Hóa ra… Lâm Vân Chu có người thích rồi à?

Thôi, chắc đành cắn răng tiếp tục crush Tiêu Tẫn vậy.

 

Sáng hôm sau, tôi kể chuyện này cho bạn cùng bàn, dặn cô ấy đừng thích Lâm Vân Chu nữa.

Cô bạn nhún vai:

“Tớ nói đùa thôi mà. Người như Lâm học thần nhìn đã thấy cao vời vợi, làm gì thật sự dám mơ mộng?”

Tôi gật gù đồng tình.

Đúng vậy, Lâm Vân Chu kiểu người ấy, chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm — chứ không thể chạm vào.

Huống chi, cậu ấy đã có người trong lòng.

Cô bạn lại khẽ cảm thán:

“Nhưng mà ai mới là người sẽ nghĩ Tiêu Tẫn đẹp trai hơn Lâm Vân Chu nhỉ?”

Tôi hất cằm, phụ họa:

“Chắc gu thẩm mỹ lạ lắm mới như vậy được.”

Không phải là không có mắt,

nhưng ít nhất cũng phải gọi là… rất rất cá tính.

11.

Giáo viên lập một nhóm học tập hỗ trợ lẫn nhau.

Tôi và Lâm Vân Chu được phân nhiệm vụ kèm bạn cùng bàn của tôi và Tiêu Tẫn.

Lâm Vân Chu nói cuối tuần có thể đến nhà cậu ấy để học nhóm.

Bạn cùng bàn tôi lắc đầu ngay:

“Tớ không đi đâu.”

Tôi hỏi lý do.

Cô ấy tỏ ra dè chừng:

“Tớ sợ cậu giảng bài quá gắt, rồi phát điên mắng tớ là đồ heo.”

“Làm gì có chuyện đó…” – tôi phản bác yếu ớt.

Cô bạn bật cười lạnh lẽo:

“Tin nổi cậu chắc?”

Lúc này, Lâm Vân Chu lên tiếng:

“Nếu vậy, để tôi giảng cho.”

Bạn cùng bàn lặng lẽ nhìn cậu ấy:

“Lâm học thần à, tớ ngồi ngay sau lưng cậu. Cậu chửi Tiêu Tẫn thế nào, tớ nghe rõ từng câu đấy.”

Tiêu Tẫn lập tức xoay người, đưa ánh mắt đồng cảm về phía cô bạn tôi:

“Cậu hiểu tớ quá mà!”

Tôi và Lâm Vân Chu cùng nói một câu, không hẹn mà gặp:

“Nhưng mấy bài đó đơn giản mà…”

Bạn tôi ngẩng đầu nhìn trời, giọng ngậm ngùi:

“Đấy, sự khác biệt giữa học bá và học dốt là ở đây… Mấy cậu thấy đơn giản, chứ tớ nghe chẳng hiểu gì luôn. Thôi khỏi, tớ không đi.”

Tiêu Tẫn giơ tay hưởng ứng:

“Tớ cũng không đi…”

Tôi suy nghĩ một chút, rồi quay sang Lâm Vân Chu:

“Hai người họ không đi, hay thôi bỏ luôn nhỉ?”

Cậu ấy mím môi:

“…Ừ.”

 

Giờ ra chơi, Lâm Vân Chu và Tiêu Tẫn cùng ra ngoài.

Không rõ là trong nhà vệ sinh có bàn chuyện quốc gia đại sự gì không,

chỉ biết lúc quay lại, Tiêu Tẫn đổi ý.

Rất kiên định tuyên bố:

“Tôi sẽ đi học nhóm.”

Lâm Vân Chu khẽ ho một tiếng,

rồi quay sang tôi, giọng thấp nhẹ:

“Vậy… cậu cũng đi chứ?”

Tôi ngẩng đầu khỏi đống bài tập,

vô tình đối mắt với đôi mắt sâu thẳm mà dịu dàng của cậu ấy.

Sững người mất một nhịp, tôi mới đáp:

“Ừ, đi thì đi.”

12.

Nhà của Lâm Vân Chu là một căn biệt thự ba tầng kiểu Tây,

bố mẹ cậu ấy đều là người có học vị cao,

nội thất trong nhà mang theo một luồng khí chất đầy trí tuệ –

sách, thư pháp, từng món đồ đều có gu và đẳng cấp.

Lâm Vân Chu lên tầng lấy sách.

Tôi và Tiêu Tẫn ngồi trên sofa đợi.

Ánh mắt tôi dừng lại trên bức tranh thư họa treo tường, không nhịn được thốt lên:

“Nhà này có gu quá rồi đấy.”

Tiêu Tẫn lười biếng tựa vào ghế, gật gù:

“Đúng là đáng ngưỡng mộ.”

Tôi nhướng mày đầy nghi hoặc.

Nhà cậu ta nằm ngay đối diện nhà Lâm Vân Chu cơ mà?

Có gì mà phải ngưỡng mộ?

Tiêu Tẫn ra vẻ thâm sâu:

“Cố Hi, cậu không hiểu đâu…”

Nói rồi, cậu ấy kéo tay tôi ra ngoài.

“Tự cậu nhìn sẽ hiểu tại sao tớ nói thế.”

Tôi cũng tò mò, nên mặc kệ để cậu ấy dắt đi.

Cùng lúc đó,

Lâm Vân Chu vừa bế một chồng sách bước ra khỏi phòng,

đập vào mắt là hình ảnh Tiêu Tẫn nắm cổ tay tôi kéo đi.

Hàng mi dài khẽ run lên,

ánh mắt lạnh dần đi, từng chút một đóng băng.

Khi tôi và Tiêu Tẫn quay lại,

Lâm Vân Chu đã ngồi bàn,

vùi đầu vào làm bài tập.

Tiêu Tẫn thì vẫn ríu rít không ngừng:

“Giờ thì cậu hiểu rồi chứ?”

Tôi suýt bật cười.

Bảo sao Tiêu Tẫn nói “ngưỡng mộ”.

Nhà cậu ta đúng kiểu một phòng karaoke sang chảnh,

đèn led nhấp nháy, ánh vàng lấp lánh,

tôi nghi ngờ lúc chọn nội thất chắc kiểu: cái gì đắt là chọn cái đó.

Lâm Vân Chu ngẩng đầu liếc nhìn tôi,

giọng cậu ấy khàn khàn, có chút là lạ…

“Hai người vừa nói gì thế?”

Lâm Vân Chu lên tiếng hỏi, giọng không cao nhưng rõ ràng.

Tiêu Tẫn phẩy tay như chẳng có gì quan trọng:

“Không có gì đâu. Làm bài thôi.”

Tay cầm bút của Lâm Vân Chu hơi khựng lại trong một nhịp.

Sau đó mới tiếp tục viết tiếp, tiếng bút sột soạt vang lên rõ ràng trong một không gian im lặng đến kỳ lạ.

 

Tôi đang vùi đầu vào một bài toán khó,

thì Tiêu Tẫn đột ngột kéo nhẹ ống tay áo tôi:

“Cố Hi, cậu biết làm bài này không?”

Cậu ta nghiêng người tới gần.

Rất gần.

Tôi có thể thấy rõ từng đường nét trên khuôn mặt cậu ấy —

đuôi mắt cong lên dưới hàng mày đậm, mang theo vẻ gì đó rất hoang dã,

nhưng lại trái ngược với mùi hương dịu nhẹ của cam quýt trên người cậu ta.

Một sự tương phản kỳ lạ, khiến người khác không khỏi chú ý.

Tôi đáp:

“Tớ biết làm.”

Ngay lúc đó, có một giọng nói lạnh tanh vang lên:

“Hỏi tôi.”

Người luôn luôn điềm đạm như băng — Lâm Vân Chu,

lúc này chủ động lên tiếng.

Cậu ấy ngước mắt, nhìn thẳng về phía Tiêu Tẫn.

Đôi môi mím chặt, đường nét cứng lại —

giọng không lớn, nhưng câu nào câu nấy như cắt gió.

Tôi sửng sốt trong thoáng chốc.

Cậu ấy đang giận sao?

Giận gì chứ?

…Nhưng tôi không có thời gian nghĩ sâu.

Vì ngay lúc đó, tôi vừa nghĩ ra một cách giải khác cho bài toán khó đang làm.

Tôi chỉ tay về phía Lâm Vân Chu:

“Tiêu Tẫn, cậu hỏi cậu ấy đi.”

13.

Làm xong bài, tôi thấy đầu óc sảng khoái hẳn.

Chợt nhớ ra lúc nãy Tiêu Tẫn có hỏi bài.

Tôi quay sang cậu ta:

“Lúc nãy cậu không hiểu câu nào nhỉ?”

Tiêu Tẫn đang ngồi học từ vựng,

nghe tôi gọi liền ngẩng đầu, ánh mắt trong veo.

“Không sao, Lâm Vân Chu giảng cho tớ rồi.”

Tôi chống cằm nhìn cậu ấy, không nhịn được khúc khích cười khẽ.

Cái kiểu “chưa bị tri thức làm mờ tâm hồn” như Tiêu Tẫn…

thật sự đáng yêu một cách khó tả.

“Lần sau có gì không hiểu, cứ hỏi tớ.”

Tiêu Tẫn hơi ngẩn ra, chớp mắt mấy cái.

“…Biết rồi.”

 

Trời sụp tối.

Lâm Vân Chu nói muốn đưa tôi về.

Nói là đưa, nhưng bố mẹ tôi đã đợi ngay cổng khu dân cư,

nên đi chưa được bao xa đã phải nói lời tạm biệt.

Lâm Vân Chu đứng lại,

ánh đèn đường vàng nhạt hắt xuống vai cậu ấy,

kéo dài chiếc bóng lên mặt đất.

Ngũ quan cậu ấy như được khắc bằng ánh sáng và bóng tối —

sắc nét, thanh lạnh, mà xa xăm.

Có điều gì đó thoáng qua trong vẻ mặt ấy,

giống như… cô đơn.

Cậu ấy gọi tôi lại, giọng khẽ:

“…Cố Hi, mai gặp.”

Tôi thò đầu ra khỏi cửa xe, vẫy tay:

“Bye bye.”

Phía đối diện,

Tiêu Tẫn đứng trước cửa nhà mình,

nhìn theo bóng tôi và Lâm Vân Chu khuất dần.

Cậu ta đá nhẹ viên sỏi dưới chân,

bỗng thấy trong lòng nhoi nhói, chẳng rõ vì sao — chỉ là rất khó chịu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương