Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tô Thành Cẩn cưới ta, đối với chàng mà nói chẳng khác nào một sự sỉ nhục. Đây là điều mà kinh thành ai ai cũng biết.

Bởi lẽ chàng là Nhiếp chính vương nắm quyền khuynh triều, dã tâm bừng bừng, còn ta chỉ là một nữ tử mồ côi, dung mạo tầm thường, bán đậu hũ ngoài chợ.

Đêm tân hôn, chàng vội vàng vén khăn hỉ trên đầu ta, mặt mày âm trầm, ngồi bên bàn uống rượu giải sầu. Có lẽ trong lòng chàng phiền muộn lắm.

Ta lén lút nhìn chàng, vốn dĩ chàng đã có dung mạo tuấn tú, nay mặc hỉ phục đỏ thẫm, lại càng thêm tuấn tú thoát tục, giữa lông mày ánh lên vẻ rạng rỡ.

Chỉ là trong vẻ rạng rỡ ấy, còn vương ba phần sát khí.

Ta ngoan ngoãn thu mắt, ngồi yên trên giường hỉ, nín thở không dám nhúc nhích.

Tô Thành Cẩn khẽ “hừ” một tiếng, đột ngột bước đến trước mặt ta, dùng hai ngón tay nâng cằm ta lên, ánh mắt đầy soi xét.

Một lúc sau, chàng nhíu mày khinh miệt nói: “Da dẻ chẳng mịn màng chút nào.”

Ta ngượng ngùng cười gượng.

Chàng lại nắm lấy tay ta, cũng soi dưới ánh nến tỉ mỉ ngắm nhìn, tặc lưỡi nói: “Bàn tay cũng vậy.”

Ngón tay chàng dài, trắng như ngọc, quả thực so với ta còn đẹp gấp mấy lần.

Ta tự ti muốn rút tay về, nhưng chàng lại nắm chặt lấy.

“Ta vốn có thể cưới một tiểu thư danh môn khuê tú, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, ai nấy đều xinh đẹp thanh thoát.” Giọng chàng lạnh lẽo, gần như nghiến răng mà nói.

Trong lòng ta đầy ngượng ngùng, chỉ biết khẽ gật đầu.

“Ngay cả Trưởng công chúa đương triều cũng đem lòng ái mộ ta. Ngươi thử nghĩ xem, ngươi có điểm nào có thể so sánh với nàng ấy?” Chàng lạnh lùng giễu cợt.

Ta chua xót trong lòng, cúi đầu thở dài: “Thần thiếp đúng là  không thể so với các nàng.”

Tô Thành Cẩn hừ lạnh một tiếng, cúi đầu hít nhẹ bên cổ ta: “Ngay cả mùi trầm hương cũng không che được mùi đậu hũ trên người ngươi.”

Chàng đến gần quá, hơi thở vương quanh tai, khiến mặt ta bốc nóng bừng.

Trong lòng vừa khổ sở vừa xấu hổ, ta nhịn không được nghiêng người sang bên, muốn cách xa chàng một chút.

Chàng lại ôm eo ta, giọng đầy bất mãn: “Ngươi cứ tránh ta mãi làm gì?”

Ta kìm nén sự gượng gạo, lấy mu bàn tay lau mặt, cố làm ra vẻ tự nhiên: “Thiếp chỉ sợ mùi đậu hũ làm Nhiếp chính vương khó chịu. Nếu không, đêm nay để thiếp ra ngoài phòng ngủ nhé?”

Chàng lập tức đẩy ta ngã xuống giường, nghiêng người đè lên, mặt mày căng thẳng: “Đã xông mũi ta suốt mấy ngày rồi, còn thiếu đêm nay sao?”

1

Thật ra ban đầu, ta vốn là người mà Tô Thành Cẩn định dâng cho hoàng thượng.

Hôm đó, từ trên ngựa bước xuống hai vị công tử áo gấm lụa là, đường hoàng ngồi xuống quán nhỏ ở trên đầu phố của ta. Từ phong thái đến dung mạo, vừa nhìn liền biết chẳng phải người thường.

Bọn họ vừa ngồi xuống, cả quán nhỏ bỗng rực rỡ hẳn lên.

Ta run run tay, bưng hai bát đậu hũ mặn ra, nhắc họ muốn ăn giấm thì tự thêm.

Khi ấy, Tô Thành Cẩn khẽ liếc ta một cái, trên môi còn treo nụ cười chẳng rõ có ý gì. Ta khi đó đâu biết rằng chàng chính là Nhiếp chính vương mà người người trong kinh thành kính sợ, chỉ tưởng chàng yêu thích tay nghề của ta, bèn đáp lại một nụ cười e thẹn.

Trước khi rời đi, chàng nói một câu: “Mùi vị không tệ.”

Ta còn âm thầm mừng rỡ suốt một buổi.

Nào ngờ hai ngày sau, có binh lính tới truyền tin, bảo ta thu dọn hành trang, nói rằng Nhiếp chính vương đã để mắt tới ta, muốn dâng ta cho hoàng thượng làm phi.

Ai mà chẳng biết, mẫu thân của hoàng thượng năm xưa cũng xuất thân từ nhà làm đậu hũ. Chỉ là tiên hoàng không có nhiều con nối dõi, kẻ bệnh, kẻ chết, đành phải miễn cưỡng truyền ngôi cho hoàng thượng hiện tại.

Ngài cực kỳ kỵ việc người khác nhắc tới thân thế của mẫu thân, ngay cả hai chữ “đậu hũ” cũng không được nói tới.

Tô Thành Cẩn đem ta dâng lên, chẳng phải là cố tình muốn làm hoàng thượng mất mặt sao?

Lúc ấy ta như ngồi trên đống lửa, lòng lo như đốt, suy nghĩ hồi lâu, liền thu dọn hành lý trong đêm, cưỡi con lừa nhỏ kéo cối đá của ta, định rời khỏi kinh thành.

Ta đi suốt ba ngày trong mưa, không thấy truy binh đuổi theo mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Nào ngờ ven đường lầy lội, ta lại nhặt được một người đàn ông ngất xỉu. Vừa lau sạch bùn đất trên mặt người nọ, ta lập tức chết lặng.

Trùng hợp thật, đây chẳng phải Tô Thành Cẩn sao?

Tội nghiệp cho người đàn ông này, quả thật là mệnh khổ. Ta hoàn toàn có thể bỏ mặc chàng, nhưng ta không nỡ. Ta thậm chí có thể nhân lúc đó đâm một dao, nhưng ta không làm.

Không những không làm, mà còn quay đầu lại sau khi đi được hai dặm, kéo lê thân thể chàng đặt lên con lừa nhỏ, chở về căn nhà nhỏ của ta ở trấn xa.

Tô Thành Cẩn tỉnh lại, biết bản thân bị gãy chân, tai trái còn không nghe được, sắc mặt tái nhợt như tro tàn, trông chẳng khác gì muốn chết.

Ta khuyên can đủ đường, nói trăng đẹp hoa thơm, nhân gian còn nhiều điều tốt đẹp, mong chàng đừng nghĩ quẩn.

Vì không có tiền mua thuốc, ta đành dựa theo toa thuốc của đại phu lên núi hái thảo dược về sắc cho chàng uống.

Vốn nghĩ chờ chàng khỏi thì sẽ tiễn người đi, nào ngờ một lần nằm là nửa năm trời.

Tô Thành Cẩn là hạng người bụng dạ hẹp hòi, nhỏ mọn vô cùng, còn ta lại tận mắt chứng kiến cảnh chàng khốn đốn, thảm hại.

Chàng bị sự đau đớn hành hạ suốt đêm, mỗi lần như vậy đều phải để ta ôm đầu chàng gối lên đùi, tay nhẹ nhàng xoa bóp, miệng lại khe khẽ hát khúc đồng dao quê mùa, mới khiến chàng chợp mắt được chút ít.

Những chuyện tương tự còn nhiều lắm.

Một vị trọng thần kiêu ngạo như chàng, sao có thể chịu để mình vướng vào một thôn nữ quê mùa như ta chứ?

Chàng đích danh xin hoàng thượng ban hôn, chẳng phải vì sợ ta đem những chuyện ấy kể ra, khiến chàng mất mặt sao?

Nghĩ vậy, ta vội vàng bảo đảm: “Nhiếp chính vương không cần lo, những chuyện khi xưa thần thiếp đã hoàn toàn quên sạch, quyết không hé nửa lời với ai.”

Ta nghĩ mình đã nói rất chân thành và nghiêm túc.

Thế mà Tô Thành Cẩn lại cúi đầu, hung hăng cắn một phát lên ngực ta, nói: “Quên sạch?”

Ta đau đến hoa mắt chóng mặt, gắng gượng gật đầu: “Vâng.”

Người này quả là tính tình thất thường, giận dỗi liền véo mạnh vào đùi ta, giọng âm u: “Ai cho phép ngươi quên?”

Ta chẳng thể hiểu nổi chàng, đành câm miệng không nói nữa.

Nhưng ta càng im lặng, chàng càng không vui. Nhất định phải khiến ta phát ra âm thanh rên rỉ mới chịu dừng tay.

Ta trải qua một đêm cuồng phong bão tố, sáng hôm sau nhìn ánh nắng hắt vào cửa sổ, lòng đầy u sầu.

Chàng như muốn róc xương lột da, ăn sạch ta không chừa mảnh nào. Cứ thế này, chẳng bao lâu nữa ta sẽ bị hành đến chết mất.

Tô Thành Cẩn thong dong ngồi dậy, gọi hạ nhân vào dọn dẹp.

“Không phải hôm nay Nhiếp chính vương phải thượng triều sao?” Giọng ta khản đặc vô cùng.

Chàng lười biếng đáp: “Bổn vương thành hôn, nghỉ lên triều một hôm thì sao?”

Không hổ là Nhiếp chính vương. Thật tùy hứng.

Thấy nha hoàn bưng điểm tâm đến, ta càng chắc chắn hơn rằng chàng đang có ý hành hạ ta từ từ.

Trong 8 món, thế mà có đến 5 món là đậu hũ. Nước đậu, đậu hũ mặn, đậu hũ chiên, trộn, rồi cả nấu.

Khi ở trấn quê, việc buôn bán khó khăn, chút tiền từ việc bán đậu hũ chỉ đủ ta nuôi sống bản thân, lại thêm một người đàn ông như chàng, càng thêm khổ sở.

Bữa tối khi đó thường là phần đậu hũ bán không hết trong ngày, thậm chí là của ngày hôm qua, hôm kia.

Ăn liền 2 tháng trời, đến ta còn chịu không nổi, hễ thấy đồ trắng là buồn nôn.

Tô Thành Cẩn lại ăn rất ngon miệng, thấy ta chần chừ không động đũa, còn đích thân gắp cho ta một bát: “Sao vậy?”

Chàng khẽ cong môi, ánh mắt hổ phách lấp lánh nhìn ta.

Ta nào dám nói thật, miễn cưỡng nuốt đậu hũ vào miệng, mỉm cười: “… Không có gì.”

Chàng khẽ hất cằm, chỉ vào nha hoàn phía sau ta: “Từ nay về sau, người này là tỳ nữ thân cận của ngươi.”

Ta vô thức quay lại, khẽ mỉm cười với cô gái đang cúi đầu cung kính ấy.

Ánh mắt Tô Thành Cẩn dừng lại trên tay ta, hơi nhíu mày: “Từ nay không cần làm mấy việc nặng nhọc nữa, dưỡng da cho cẩn thận, đừng làm ta mất mặt.”

Ta lập tức giấu tay xuống dưới bàn, không dám nói một lời.

2

Làm phu nhân trong nhà quyền quý, thực ra cũng vô cùng buồn tẻ.

Tô Thành Cẩn là đệ đệ của Tiên hoàng hậu, giống ta đều mất song thân, cũng chẳng có cha mẹ chồng để ta phải hầu hạ thăm hỏi mỗi ngày.

Chàng bận rộn triều chính quanh năm, muốn gặp được cũng chỉ gặp vào buổi tối.

Mà buổi tối… chi bằng đừng gặp thì hơn.

Ta sai người dắt Tiểu Thanh – bạn cũ thân thiết nhất của ta – ra sân, vừa đút cỏ khô vừa than phiền Tô Thành Cẩn vong ân phụ nghĩa, tính tình kỳ lạ.

Thuận miệng cảm thán phận của bản thân đáng thương lại trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu chính trị, muốn chạy trốn cũng không thoát.

Đang mắng mỏ hăng say thì Tô Thành Cẩn về phủ.

Tưởng rằng chàng sẽ trách cứ ta không hiểu lễ nghi, dám đưa một con lừa vào tiền viện, nào ngờ chàng lại chẳng lấy làm phiền, còn đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng nó, cúi người nhặt cỏ dưới đất đút cho ăn.

“Tiểu Thanh hình như gầy đi rồi? Bảo mã phu thêm bánh ngô vào khẩu phần của nó.” Chàng phân phó hạ nhân, sau đó ngẩng đầu liếc ta một cái, khóe môi nhếch nhẹ đầy trêu chọc, “Dù sao cũng là của hồi môn duy nhất của phu nhân.”

Ta có chút xấu hổ.

Không thể nói thế được, con lừa này từng cứu mạng chàng đấy.

Chàng dường như nghe thấy tiếng lòng ta, vừa dịu dàng xoa đầu Tiểu Thanh, vừa cong môi: “Con lừa này tuy không bằng tuấn mã danh môn, nhưng lại từng cứu mạng ta.”

Câu sau cùng, chàng nói rất khẽ.

Ờ…Lừa thì cứu mạng chàng, còn ta thì không chắc sao?

Trong lòng có phần không cam tâm, nhưng ta vốn không phải kẻ hẹp hòi chấp nhặt với súc vật, nên vẫn giữ phong thái hiền thục, mời chàng vào phòng, rót trà dâng tận tay.

Tô Thành Cẩn ngược lại nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng vuốt ve trong lòng bàn tay, khẽ cười: “Xem ra đã nuôi dưỡng được đôi chút rồi.”

Nhân dịp này, ta đem chuyện phiền lòng mấy hôm nay thổ lộ với chàng.

“Thiếp biết phu quân yêu thích những nữ tử dung mạo đoan trang, tính tình dịu dàng, tài nghệ toàn vẹn. Sau này nếu chàng muốn nạp tiểu thiếp, thiếp tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Nếu chàng cảm thấy thiếp vướng bận, muốn cho nàng ta một danh phận, cũng có thể viết hưu thư đuổi thiếp ra khỏi phủ.”

Ta tự thấy mình đã nói rất có chừng mực và nhún nhường, nghĩ chàng nghe xong hẳn sẽ vui vẻ.

Ai ngờ sắc mặt Tô Thành Cẩn lập tức tối sầm lại, hất tay ta ra, lạnh lùng cười: “Thánh chỉ ban hôn, ngươi tưởng muốn bỏ là bỏ dễ thế sao?”

Ta thật lấy làm thương sót thay cho chàng. Đường đường là Nhiếp chính vương, vậy mà đến cả việc xử lý thê tử cũng không làm chủ được.

Ngón tay chàng trắng bệch vì tức giận, nâng chén trà lên uống một ngụm, vẫn không giấu nổi lửa giận trong lòng: “Ngươi nghĩ bị ta bỏ rồi, còn có thể gả cho người khác sao?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương