Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

12

Chàng lại đẩy quả đào ấy cho ta.

“Đào trên cây ngọt lắm, A Nhiễm nếm thử đi.”

Thì phu ta cũng gọi ta là A Nhiễm.

Ta quay nhìn Lý Trường Phong, hắn yếu ớt nằm rạp dưới đất. 

Hôm nay mà ta mặc kệ hắn, hắn chắc chắn không sống nổi.

Do dự một lúc, ta ngửa mặt than dài như tự nhận số mệnh: Ta là người tốt đến mức c.h.ế.t tiệt!

Ta quay lại, đỡ một cánh tay Lý Trường Phong, kề sát người để dìu hắn đứng lên. Hắn nghiêng nhìn ta, thở dốc: 

“Ngươi là…?”

Ta bẩn đến mức hắn cũng nhận không .

Ta buồn buồn đáp: “Ta là Nhiễm.”

Lý Trường Phong tỏ vẻ bất ngờ: “Ngươi trốn được?”

Ta “ừm” một tiếng.

Hắn chau mày nghi hoặc: “Từ bộ lạc Tây Nhung đến đây hơn hai trăm dặm, ngươi làm sao được?”

“Ta đi bộ .”

Cơ mặt Lý Trường Phong giật liên hồi.

“Ngươi cũng… đi được thật đấy…”

“Có t.h.a.i dễ tăng cân, coi như luyện thể thôi.”

Dìu Lý Trường Phong khỏi biển xác, ta cho hắn uống nước, tình trạng hắn đỡ hơn nhiều.

lúc trò chuyện, ta hỏi hắn sao lại mắc chứng hàn.

Lý Trường Phong ngẫm nghĩ

“Trước đây trúng độc, giờ độc chưa sạch hết, nên thỉnh thoảng phát hàn.”

“Vậy trên chiến trường mà lên cơn thì sao? Không nguy hiểm à?”

Hắn im lặng một lát, cuối cùng hiện vẻ bất lực.

“Nhưng ta liều mạng cho triều đình, mới có cơ hội tìm lại thê t.ử ta…”

Quả , lại vì Vương T.ử Nhiễm.

Ta tò mò: “Phu nhân ngươi… đối với ngươi tốt đến vậy sao?”

Nhắc đến Vương T.ử Nhiễm, vẻ mặt hắn liền dịu lại. Hắn mỉm cười, gật :

“Tự . Ta ngu dại lúc ấy, ai cũng bắt nạt, chỉ có nàng đối xử tốt với ta. Nàng chữa bệnh cho ta, ký thác cả đời cho ta. Nàng là người quan trọng nhất đời ta…”

Nghe mà nổi hết da gà, ta chán ghét phun : “Ớ~ sến súa quá!”

Lý Trường Phong để bụng, :

“Cho nên bằng mọi giá ta bảo vệ người nhà A Nhiễm, dù có vì kẻ thù mà bán mạng…”

chuyện một hồi, chúng ta đi đến một mỏm dốc cao. 

Nhìn xuống phía dưới, chính là biển xác nơi ta cứu Lý Trường Phong.

Lúc đã có Tây Nhung đến ứng, dùng đ.â.m c.h.ế.t vài binh sĩ thoi thóp.

Lý Trường Phong nhìn cảnh ấy, ánh mắt đầy xót.

Nhiễm, may là có ngươi.”

Ta hừ lạnh: “Cuối cùng cũng được lời t.ử tế.”

Nhiễm, ngươi cứu ta một mạng, ta nhận ân tình . Đợi an toàn, ta đưa ngươi bên nương ngươi.”

“Ha ha, con ch.ó nhỏ nuốt lời .”

17

Ta và Lý Trường Phong thuận lợi trở doanh địa Doãn. 

Hắn chỉnh đốn ngũ, lại một lần nữa xông pha chiến trường. 

Lần , dường như hắn tìm được cảm giác, liên chiến thắng. 

Nhưng lúc hắn định thừa thắng truy kích, đế đột hạ chỉ, lệnh Lý Trường Phong rút xuống phía nam đến Phàn Thành, không được tục giao chiến với Tây Nhung.

Lý Trường Phong chốc lát trở thành kẻ nhàn rỗi, chỉ có thể dẫn ta và Khương Vân Dã đến Phàn Thành. 

Ba người chúng ta không có việc gì làm, đành dựa vào đ.á.n.h bài lá để g.i.ế.c thời gian.

Lúc ăn cơm, Khương Vân Dã nghe đến chuyện , thì không sao hiểu nổi.

đế già đó phát điên chắc? Cơ hội tốt để tiêu diệt Tây Nhung, hắn lại bỏ qua?”

Ta chút khẩu vị, chống cằm uể oải đáp: 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Hắn không điên, hắn tính toán kỹ. rút , Tây Nhung tất không bỏ qua. Nếu bọn họ đ.á.n.h vào đây, chịu khổ không là dân sao?”

Lý Trường Phong lời ta: 

“Đến lúc ấy, đế viện cớ binh lực không đủ, ép Công Nghi Minh Chiêu xuất thủ chống Tây Nhung, tản bớt lực lượng nàng.”

Ta : “Mẫu ta mang huyết mạch thất, lại có di chiếu tay, khởi binh xem như danh chính ngôn thuận. Nhưng nếu biên quan thất thủ, mà mẫu ta chỉ lo đ.á.n.h chiếm nội địa , vậy tính hợp lý việc đăng vị bị giảm sút nhiều.”

Lý Trường Phong kết lại: 

đế là liều mạng muốn kéo tỷ tỷ mình xuống nước. Chờ Công Nghi Minh Chiêu và Tây Nhung đ.á.n.h đến lưỡng bại câu , hắn chỉ cần ngồi đó làm ngư ông đắc lợi.”

Khương Vân Dã nghe mà ngây người, gãi : “Hai người các ngươi sao cứ một người một người đỡ ?”

lúc ấy, có tướng sĩ hối hả tới báo: Tây Nhung đã công được một thành, thành thiêu g.i.ế.c cướp bóc, xin hỏi Lý Trường Phong có nên xuất binh phản kích hay không.

Lý Trường Phong trầm mặc lâu, khó khăn lắc .

Tướng sĩ mang vẻ mặt phức tạp mà lui .

ai tâm trí ăn uống nữa.

Căn phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.

Cuối cùng, vẫn là Lý Trường Phong mở miệng trước.

, Nhiễm, ta đã cho người gửi thư cho mẫu ngươi. Hẳn là bao lâu nữa người phái người đến đón ngươi.”

Nghĩ đến việc sắp đoàn tụ với mẫu , lòng ta cũng có gì phấn khởi, chỉ uể oải gật .

Những ngày sau đó, vì các thành trì biên ải liên tục thất thủ, nhiều dân chúng bị , ly tán, buộc trốn chạy phía nam.

Phàn Thành tràn vào vô số người tị nạn, Lý Trường Phong đều thu nhận cả.

Dù sao đế chỉ cấm hắn chống Tây Nhung, chứ đâu có cấm cứu dân. 

là hắn lập cháo thành, chữa trị người bị , bỏ tiền bỏ sức, bận rộn vô cùng.

ta, rảnh cũng là rảnh, liền giúp Lý Trường Phong làm việc.

Một lần, ta thay t.h.u.ố.c cho một bà lão, khóe mắt vô tình lướt qua bóng dáng Lý Trường Phong, liền theo bản năng quay lại nhìn. 

Phát hiện hắn chăm chú nhìn ta, thật lạ lùng.

“Lý Trường Phong, sao ngươi nhìn ta chằm chằm ?”

18

Lý Trường Phong vốn len lén nhìn trộm, đột bị ta bắt gặp, liền chột dạ ho nhẹ một tiếng.

“Hừ ta xem ngươi băng bó có cách không, lẽ là nhìn ngươi… đẹp à?”

Tất , câu hắn chỉ là mạnh miệng mà thôi. 

Bởi lúc lén nhìn ta, hắn quả thật có nghĩ… ta đẹp.

May mà ta không sinh nghi, chỉ trừng mắt một cái đầy bất lực cúi tục băng bó.

Tùy chỉnh
Danh sách chương