Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

Rồi họ có thể trừng trân mà Khương Vân Dã ngày ẻo lả, ngày … ẻo lả.

Khương thúc không cam , ép Khương Vân Dã tập võ. 

Khương Vân Dã lại nói tập võ ngoài trời sẽ bị đen da, sống c.h.ế.t không chịu đi.

Khương thúc đành lùi một bước, bắt chép pháp nội công. 

Thế Khương Vân Dã, kẻ thích viết tiểu thuyết, vừa chép được dòng là câu chữ bắt biến dạng.

“Khí trầm đan điền, tản ra tứ chi bách hải, hô hấp miên man, như có như không… nam chính bàn tay nhỏ mịn trắng nõn chậm rãi dọc theo bắp n.g.ự.c của trượt xuống, hơi thở dần trở nên gấp gáp.”

động khí động, khí động lập sinh, vô hình vô tướng, vạn pháp quy nhất… gió đêm lùa qua cửa sổ, màn sa khẽ lay, nữ t.ử xuyên qua lớp sa bắt cởi từng tầng áo…”

Khương thúc xem xong nổi trận lôi đình, đuổi theo Khương Vân Dã mà đánh.

“Bảo ngươi chép pháp, ngươi viết cái thứ dâm từ tục ngữ gì thế! Xem ta hôm nay có đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi không!”

Khương Vân Dã xách mạng mà chạy, phát ra tiếng kêu bén nhọn như pháo nổ. 

, Khương Vân Nhu bên cạnh vẫn chuyên tung hứng ba quả lưu tinh chùy, cơ bắp cánh tay ẩn hiện dưới lớp áo.

Thanh di thấy cảnh , khóe miệng giật giật. Rồi bà quay sang ta: 

“A Nhiễm, nhà chúng ta sự tiêu đời rồi đúng không?”

Kéo suy nghĩ trở lại, ta hỏi Khương Vân Dã: 

“Tỷ tỷ ngươi đâu?”

trí nhớ của ta, ta nửa không gặp Khương Vân Nhu rồi.

Khương Vân Dã tức tối: 

“Không phải lại đi nghiên cứu đám thảo d.ư.ợ.c rách nát của tỷ ! Suốt ngày gió táp mưa sa, biết giữ gìn, thô ráp thành cái dạng đó, tính cái gì là nữ tử, đúng là…”

Ta cắt lời :

“Vậy Vân Nhu không có ở nhà, ai bốc t.h.u.ố.c cho ta?”

Khương Vân Dã kinh hãi che miệng: 

“Ngươi muốn đứa nhỏ?”

Ta liếc một cái đầy bất lực: “Ta muốn nhờ nàng giúp ta khôi phục ký ức.”

Khương Vân Dã ôm ngực, “ồ” một tiếng: 

“Ta thấy ngươi đừng trông mong tỷ ta , không biết đến con khỉ nào mới về. Đến đó, đứa nhỏ của ngươi cũng đủ tuổi đi mua xì dầu rồi.”

Nói cũng phải.

Kết thúc chủ đề về Khương Vân Nhu, ta lại nhắc đến mẫu thân

“Đúng rồi, nghe nói Minh Chiêu di sắp về phải không?”

Ta gật : “Thanh di nói vậy.”

Nói xong, ta không nhịn được bẻ từng ngón tay khiến khớp xương kêu răng rắc.

“Hừ, ta bấy nhiêu , ta phải xem rốt cuộc bà làm chuyện lớn lao gì!”

11

ngày sau, vào một buổi sớm tinh mơ, ta vừa mở thấy nương ta ngồi bên mép giường, đang nheo cười ta. 

Dung mạo bà gần như không đổi so với kia, ánh dường như nhiều hơn phần uy nghi khó nhận ra.

Vừa thấy mẫu thân, ta sáng lên, suýt lao vào bà làm nũng. 

May mà ta kịp thời giữ lại, liếc bà một cái nhẹ rồi xoay người, không thèm .

Mẫu thân ta để bụng, bước lên khẽ vỗ vỗ ta: 

“A Nhiễm, nói cho mẫu thân nghe, phụ thân đứa bé đâu rồi?”

Ta tức tối: “Tất nhiên là ta mà đi rồi! Ngay cả sinh mẫu còn ta, nam nhân phải dễ ta !”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Mẫu thân im lặng một , đưa tay vuốt mái tóc ta.

“Vậy A Nhiễm có muốn biết, những qua mẫu thân đi làm gì không?”

Ta giận dỗi: “Hừ, nói nghe thử xem.”

Nếu lý do mà bà thốt ra tầm thường vô vị, ta tuyệt đối không tha thứ!

Rồi mẫu thân nói với ta… bà đi tạo .

Quân khởi nghĩa đang đ.á.n.h cho triều đình t.h.ả.m bại ngày nay, chính là do một tay bà dựng nên.

Ta hoàn toàn không dám tin vào tai .

Không phải chứ? 

Một thường dân chốn thị thành, dù có nhất thời nổi hứng cũng thể nảy ra cái ý “đi làm hoàng đế” được, đúng không?

Mẫu thân lại bảo bà không phải dân thường, mà là đích nữ của tiên hoàng, đó suýt được lập làm hoàng thái nữ. 

là sau này, bà bị chính phụ hoàng bội, lại bị hoàng đệ ám hại, mới lưu lạc dân gian.

Lần này tạo qua là lấy lại thứ lẽ ra thuộc về .

Bà không muốn nhận lại ta kia, vì sợ tạo thất bại sẽ liên lụy ta, cũng vì sợ bản thân có nhược điểm mà khó toàn toàn lực.

Ban ta nửa tin nửa ngờ chuyện nương tạo , cho đến khi thấy ngoài tiêu cục đều có trọng binh canh gác, thấy mẫu thân ngày đêm không nghỉ cùng mưu sĩ bàn bạc đại sự… đó ta mới sự cảm nhận được.

Ờm… nói nhỉ, rơi con cái đáng giận , nếu là để đi làm hoàng đế… hình như cũng hơi hơi thông cảm được?

Hơn , nếu mẫu thân làm hoàng đế, phải ta sẽ trở thành công chúa ?

Nghe cũng hấp dẫn ghê!

Khí oán ta tan như mây khói, ta lại thân thiết với mẫu thân như .

Mẫu thân hỏi ta, có nhớ ra phụ thân đứa bé bụng là ai không.

Thực ra ngày nay ta nhớ được chút ít. 

là một bóng hình mơ hồ, không thấy rõ mặt. 

nhớ dáng cao lớn, võ nghệ rất giỏi, còn cứu ta lần.

Ta nhớ rõ cảm giác yêu , lại không nhớ được tên họ, cũng không nhớ thân phận.

Vì vậy ta nói với mẫu thân, ta tuy không nhớ phụ thân đứa bé là ai, chắc chắn bản thân không hề bị cưỡng ép.

Mẫu thân nói thế tốt rồi.

bàn tay nóng ấm của bà đặt lên mu bàn tay ta: 

“Không nhớ cũng không , A Nhiễm, có mẫu thân ở đây, mẫu thân sẽ chăm sóc hai mẫu t.ử con cả đời.”

12

Không bao lâu sau, quân đội của mẫu thân ta chiếm lĩnh được Chù. 

Chiếm được Chù gần như là không tốn một giọt m.á.u nào. 

Tri Chù sớm âm thầm quy thuận mẫu thân ta, tự mở cổng thành nghênh đón quân đội của bà.

Cảnh tượng khiến ta mà ngây người.

Mẫu thân ta lại nói, tri Chù là người xưa do chính bà đề cử, vốn có giao tình từ .

Mọi chuyện diễn ra thuận lợi đến thế, ta bắt mong chờ cái ngày ta được làm công chúa.

Hôm , đang ăn cơm, ta bỗng nảy ra một ý tưởng trời ơi đất hỡi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương