Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Kiếp trước, sứ thần nước Tề chẳng phải là Trưởng công chúa Gia Hoa.
Có lẽ bởi đời này Tiết Trí không còn tha thiết muốn cưới nàng, mà nàng lại đang mang thai, lưu lại kinh thành e sẽ bị người phát hiện, nên mới chủ động tiếp nhận chức sứ thần.
Trên ghế chủ tọa, quốc quân nước Tần mỉm cười giới thiệu Tạ Xuân Sơn cho Gia Hoa.
Ánh mắt Gia Hoa sáng rực khi nhìn thấy hắn, sau đó ánh nhìn ấy liền như dính chặt lên người hắn, mang theo ý tứ xâm chiếm rõ ràng.
“Đã sớm nghe đại danh của Xuân Sơn hầu, nay được gặp mặt, hận chẳng thể ngày đêm thưởng thức dung nhan.”
Tạ Xuân Sơn sắc mặt đen như đáy nồi.
Một bữa yến kéo dài suốt hai canh giờ, Gia Hoa vẫn chưa chịu rời đi, không ngừng dẫn chuyện xoay quanh Tạ Xuân Sơn.
Trên đường hồi phủ, Tạ Xuân Sơn toàn thân bao phủ bởi khí tức khó ở.
Hắn mím chặt môi, nắm chặt tay đến mức móng tay cắm vào lòng bàn tay.
Ta từng trải qua chuyện tương tự, tuy trong lòng khó chịu nhưng cũng chẳng đến mức đó.
Huống hồ Trưởng công chúa Gia Hoa chí ít cũng là người có khí độ, còn hơn cái lão vương gia mà đại ca từng đưa ta đến diện kiến kia gấp bội.
Trưởng công chúa Gia Hoa còn phải ở lại đô thành nước Tần vài hôm.
Xem cái cách hôm nay nàng ra chiêu, chỉ e chẳng dễ gì buông tha Tạ Xuân Sơn.
Ta bước lên khẽ nói:
“Thiếp có một kế.”
Tạ Xuân Sơn đưa đôi mắt đen u ám nhìn sang.
Tạ Xuân Sơn, người đã trốn tránh Trưởng công chúa mấy ngày liền, rốt cuộc cũng lộ diện.
Giữa chốn phồn hoa, ngay trước mặt sứ thần nước Tề, hắn quay sang Gia Hoa nói:
“Nếu công chúa thật sự yêu thích ta đến thế, thì ta có thể miễn cưỡng cưới nàng.”
Chúng sứ thần nước Tề mặt người nào người nấy đều khác nhau.
Tạ Xuân Sơn nhướng mày, lộ vẻ đắc ý.
Gia Hoa là vàng ròng của nước Tề, vừa có tài tướng, vừa nắm binh quyền, sao có thể dễ dàng gả đến nước Tần?
Thế nhưng hắn vui mừng quá sớm.
Gia Hoa cười rộ lên:
“Nghe nói hầu gia đào hoa khắp nơi, hoa hái vô số, sao? Vậy lại chẳng vừa mắt bản cung là một nhành hay sao?”
Thì ra nàng muốn… mối duyên chớp nhoáng!
Nhưng nàng lúc này bụng mang thai chưa quá ba tháng, nàng điên rồi sao?
Ta vốn tưởng nàng chỉ là kẻ háo sắc, cùng lắm cũng là vụng trộm phong lưu, nào ngờ lại đánh chủ ý như thế!
Ta tự cho mình đã vượt khỏi trói buộc lễ giáo, nhưng đến mức như nàng… ta thật làm không nổi!
Mặt Tạ Xuân Sơn đỏ bừng, phất tay áo bỏ đi.
Cái dáng vẻ kia, một người từng trải như Trưởng công chúa Gia Hoa sao lại không nhận ra?
Tạ Xuân Sơn chẳng qua là hổ giấy, ngoài thô trong thuần, là kẻ chưa từng trải sự đời.
Nàng càng thêm phấn khích.
Ta trong lòng đầy u sầu, mà sự tình chứng minh, nỗi lo ấy quả nhiên không sai.
12
Mẫu thân của Tạ Xuân Sơn – Trưởng công chúa Vân Hòa của nước Tần – hồi kinh.
Bà đến hầu phủ thăm hỏi, Tạ Xuân Sơn lại đóng cửa không gặp.
Thị nữ chẳng dám ngăn cản, bà tự mình vào đến tận sân viện của hắn.
Trưởng công chúa Vân Hòa thân thể đầy đặn yêu kiều, quả không hổ danh đệ nhất mỹ nhân nước Tần, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều khiến lòng người lay động.
Vậy mà giờ đây mày liễu nhíu chặt, đứng trước cửa phòng con, lưỡng lự chẳng dám gõ cửa.
Tạ Xuân Sơn bất ngờ mở cửa, ánh mắt giao nhau rồi lập tức né tránh, tựa như đang làm mình làm mẩy.
“Người đến làm gì?”
“Mẫu thân mang cho con ít lễ vật.”
Bà chỉ mấy rương kỳ trân dị bảo ở tiền sảnh.
“Đưa rồi thì đi đi!”
Trưởng công chúa Vân Hòa khẽ cười khổ, ánh mắt lưu luyến, lòng mẹ thiết tha khôn xiết.
Trước khi rời đi, bà nhìn thấy ta, thuận miệng hỏi:
“Đây là thị nữ mới của Xuân Sơn?”
Trong lòng ta khẽ run, lập tức cúi người, bẩm báo danh tính.
“Quả là gan to,” bà nói, “nếu nàng có lòng, sau ba năm ước hẹn với Xuân Sơn, có thể đến tìm ta.”
Quả nhiên chẳng thể coi thường nữ nhân như thế. Hầu phủ có chút gió lay cỏ động, bà liền tường tận như lòng bàn tay.
Nàng đối với Tạ Xuân Sơn, quả là một lòng từ mẫu.
Ta cúi đầu đáp lời.
Chuyện này cuối cùng cũng truyền đến tai Tạ Xuân Sơn.
Hắn gọi ta tới:
“Ngươi đúng là vừa ăn trong bát, vừa ngó sang mâm khác! Ân tình của ta còn chưa trả hết, đã lo xong nơi gửi thân kế tiếp?”
Đúng là mẹ con giao phong, thị nữ chịu khổ.
“Chuyện lần trước ngươi bày mưu lại chẳng có hiệu quả, ta còn chưa tính sổ với ngươi đấy!”
Ta chẳng ngờ Trưởng công chúa Gia Hoa lại điên cuồng đến thế.
“Thiếp suy nghĩ chưa chu toàn, xin Hầu gia trách phạt.”
Tạ Xuân Sơn cười cợt một tiếng, phạt ta đứng trước cửa phòng hắn, đội một bát nước.
Vẻ ngoài ta lộ ra khổ sở, song trong lòng lại bình lặng như nước giếng thu.
Ta khi còn ở khuê phòng đã quen với việc đội bát mà bước đi như bay.
Đó đều là do bà vú dạy dỗ, một roi lại một roi mà luyện thành.
Nhưng ta không ngờ, mới đứng được một tuần trà, Tạ Xuân Sơn đã đi qua bên cạnh ta đến bảy lần.
Lần thứ tám, hắn khẽ ho một tiếng, nói:
“Ta thấy nóng, đang thiếu một thị nữ quạt mát. Ngươi nếu không đứng nổi thì…”
Chưa dứt lời, một thị nữ đã bưng quạt mo đến, khiến những lời còn lại đành nghẹn trong cổ họng.
Đám thị nữ bên cạnh hắn đều lanh lẹ, chỉ tiếc chẳng ai tinh ý.
Thời tiết mát thế này, Tạ Xuân Sơn sao thực sự cần người quạt gió?