Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4.

Bố mẹ chồng tôi không nói gì thêm.

Chẳng bao lâu sau, Đậu Minh cũng tôi đã kể cho .

Anh ta tỏ rõ vẻ không hài lòng: “Em còn nói với bố mẹ làm gì? lớn tuổi rồi, còn phải lo này à?”

Tôi giọng: “ lớn thế này, sao em không thể nói? Cũng nên để rõ mọi thứ.”

đầy một lúc sau, mẹ chồng gọi cho Đậu Minh, bảo chồng ngồi xuống bình tĩnh nói , đừng để làm to đến mức ly hôn.

nhắc đến ly hôn thì Đậu Minh lại càng có vẻ hăng hơn: “Ly hôn thì ly hôn, ai sợ ai chứ! Một người đàn bà lùng, ích , không màng đến tình thân như cô, tôi cũng chẳng thèm giữ làm gì! Ngay cả người nhà cũng không muốn cứu, thế còn là con người sao?”

Tôi cười : “Đúng, tôi không phải người. Tôi ích , tôi lùng. Còn anh thì cao thượng, giỏi giang, vĩ đại lắm. Thế thì anh dọn về với em gái anh đi.”

Nói xong, tôi quay lưng đi.

Tôi còn phải giặt đồ, tắm rửa, dọn dẹp, không rảnh tranh cãi vớ vẩn với anh ta.

tôi không nói , anh ta quay sang dụ dỗ con.

Anh ta nắm tay Phi Phi, nhỏ giọng: “Tinh Tinh còn đang nằm viện, sống chết rõ. Con là , con không xót sao? Vả lại, học giỏi thì học đâu chẳng được, còn không có khả năng học thì có nhà trong khu trường học cũng vô ích. Con bố nói đúng không Phi Phi?”

Tôi lúc ấy đang tắm trong phòng, không bất tiện, tôi đã lao ra tát anh ta rồi.

Những lời mà cũng mở miệng ra nói được sao?

Tôi vừa tắm vừa lắng nghe, sợ con bé anh ta tẩy não.

Phi Phi không trả lời.

Rồi cái người mặt dày vô liêm sỉ kia lại tiếp: “Con đừng học theo mẹ con. Mẹ con lùng, ích , mạng người là trên hết. Một nhà thôi mà, làm sao so được với mạng sống của em gái con? Con phải nghĩ cho kỹ.”

Anh ta ngồi xổm trước mặt Phi Phi, nắm chặt tay con bé: “Phi Phi, không đưa tiền, Tinh Tinh thật mất mạng. Con nhẫn tâm nhìn em mình chết để giữ lấy tương lai cho bản thân sao?”

Tôi nghe tới đây, giận đến run người.

Nhanh chóng mặc xong quần áo, chuẩn ra chiến luôn.

Kết quả, Phi Phi ngẩng đầu lên hỏi: “Bố ơi, con từ trường học tốt, em gái khỏi thật sao?”

Đậu Minh nghe , mắt sáng rực: “Phi Phi, có tiền chữa thì còn cơ hội. Còn từ , thì em chẳng còn cơ hội nào cả. Chúng ta làm người thì không thể ích như , phải cứu lấy em gái mình.”

Phi Phi trả lời: “ là trách nhiệm của cô dượng, không phải trách nhiệm của bố mẹ con.”

Mặt Đậu Minh sụp xuống ngay, đen sì như cục than.

Anh ta không hiểu sao con bé lại lùng đến thế, ích đến thế.

Giống hệt tôi.

5.

Tôi lao ra, ôm chặt lấy con gái vào lòng, kéo con bé đứng dậy.

“Đậu Minh, anh còn xấu hổ không? Không thuyết phục được tôi thì quay sang lừa con bé? Anh phải phá nát cả cuộc đời con thì mới vừa lòng sao?!”

Đậu Minh lại làm như mình là người đáng thương lắm: “Phá cái gì chứ? Phi Phi thiếu ăn thiếu mặc hay sao? Nó khỏe mạnh, vẫn đi học bình thường, nó còn muốn gì ?”

là em ruột tôi, tôi muốn giúp nó thì sao? Người nhà ốm đau thì phải giúp không điều kiện. Mạng người là quan trọng .”

Tôi nhìn thẳng vào anh ta, giọng cay đắng: “ Phi Phi nặng,

em gái anh dốc sạch gia tài ra giúp chúng ta chứ? Tôi không tin!”

Đậu Minh phản bác: “Cô bảo một người phụ nữ nội trợ lấy tiền đâu ra? Phi Phi , cô ấy định chăm sóc.”

Tôi gằn giọng: “Cô ta, chồng cô ta, bố mẹ chồng cô ta… tất cả đều đã định buông tay, thậm chí còn định sinh đứa thay thế. Thế mà anh đây dốc hết mọi thứ, diễn cái trò này cho ai xem ?!”

Đậu Minh lớn tiếng: “Em ấy muốn sinh đứa khác khỏe mạnh thì sao?

Cô ghen ghét tới mức ấy à, em ấy tốt đẹp là chịu không nổi?”

Tôi nhắm mắt lại, mệt mỏi đến cùng cực.

Thật … tôi không còn gì để nói .

Anh ta dùng mức đạo đức thấp để đòi hỏi cho em gái mình, lại dùng chuẩn mực đạo đức cao để ép tôi phải gánh vác.

Thiên vị đến mức không còn giới hạn.

Giờ tôi mới nhận ra, trong lòng anh ta, mẹ con tôi từng là người nhà.

Em gái anh ta mới là người thân.

Bố mẹ anh ta mới là máu mủ ruột thịt.

Còn tôi Phi Phi, là người ngoài.

6.

Mười năm chồng, mà giờ lại phải đi đến bước đường này.

Vừa đáng buồn, lại nực cười.

“Đậu Minh, chúng ta ly hôn đi. Tài sản chia đôi. Anh cầm phần của anh, muốn mang đi cứu em gái thì cứ việc.”

“Anh với cô ấy là ruột thịt, tôi không cản, tôi không muốn kéo xuống bùn lầy, không muốn làm ảnh hưởng đến con gái mình, tôi cũng không muốn sống chung với một người coi anh em quan trọng hơn con.”

“Tôi mệt rồi. Thật mệt rồi.”

Đậu Minh ngẩn người nhìn tôi, có lẽ không nghĩ tôi lại thật nói đến ly hôn.

Mười năm chồng, nói luôn.

Khoảnh khắc , sắc mặt anh ta thật khó tả.

“Tăng Huệ Vân, em thật muốn ly hôn với anh sao? vì anh muốn cứu cháu gái mình, mà em anh?”

Tôi nhìn anh ta với khuôn mặt trống rỗng không biểu cảm.

Đến giờ phút này mà anh ta vẫn hiểu bản chất của vấn đề.

Cả người anh ta bắt đầu kích động.

“Em sao lại vô tình, ích đến ?

Anh là muốn giúp em gái mình thôi, anh sai đâu chứ?!”

, đến tận bây giờ, anh ta vẫn cho rằng lỗi là tôi, vẫn đang thao túng cảm xúc của tôi…

“Đúng, tôi lùng, tôi ích . Thế nên tôi buông tha cho anh, cũng buông tha cho chính mình. Anh đi tìm một người không lùng, không ích đi. Tôi không xứng với anh.”

Mấy ngày nay, tôi anh ta không còn nói với nhau câu nào.

Không có một nụ cười.

Không còn chút ấm áp nào.

ly hôn ầm ĩ đến mức cả dòng đều .

Bên nhà anh ta thì thi nhau khuyên nhủ: chồng già rồi, ly hôn mất mặt lắm. Con cái thế nào? Nói lại đi.

Bên nhà tôi thì ngắn gọn rõ ràng: Sống được thì sống, không sống được thì buông.

tôi nói, làng bà có một đứa bé cũng mắc , cả nhà dốc hết gia sản vẫn không cứu được, người sống thì mang nợ, đến giờ vẫn còn sống trong nhà đất tồi tàn.

nói: “U nguyên bào thần kinh giai đoạn bốn, cơ bản là không cứu nổi. Chồng cháu thật không hề nghĩ cho mẹ con cháu một chút nào.”

Em tôi nhìn tôi đầy lo lắng: “ à, nhìn anh rể thế này, nhà trong khu trường học chắc chắn không giữ được đâu. Lúc , Phi Phi ra sao?”

Tôi cố gắng nở một nụ cười: “Không sao. đã bàn với bố mẹ rồi.

Sau khi ly hôn, cầm lấy một nửa tài sản, bố mẹ hỗ trợ thêm một chút, để mua cho Phi Phi một nhà tốt hơn… không để việc học của con bé ảnh hưởng. Dù thế nào, cũng không thể làm lỡ tương lai của con.”

Mẹ tôi mang trái cây ra, mặt đầy lo âu: “Con bé em chồng đứa chuẩn ly hôn ?”

rồi ạ.”

“Thế nó nói gì? Không khuyên can anh nó à?”

Tôi cười nhạt: “Còn có thể nói gì? nhắn lại: Cảm ơn anh. Hết.”

tôi nghe , mặt đầy chán ghét: “Loại người gì không . Khiến cho anh mình, dâu mình phải ly hôn, nói một câu: ‘Cảm ơn anh.’ Hừ!”

Em nói: “ à, nói với anh rể sao? này dù có bán mười nhà cũng chẳng cứu nổi đâu, vô vọng rồi.”

“Tôi nói rồi. anh rể em bảo, tiền không đủ thì vay. Dù có gánh nợ, anh ta cũng phải cứu cháu gái cho bằng được.”

Em nghe xong, mặt như thể vừa nuốt phải thứ gì ghê tởm.

7.

Sau mấy ngày bàn bạc, cả nhà tôi đều trí: cuộc hôn nhân này định phải kết thúc.

Thái độ của Đậu Minh đã quá rõ ràng.

Anh ta không định dốc sạch toàn bộ tiền tiết kiệm, mà còn muốn đi vay thêm để chữa .

Thật điên rồ.

Chẳng lẽ tôi còn phải cùng anh ta gánh nợ cả đời?

Đánh đổi tương lai của con gái,

gánh luôn khoản nợ chồng chung… thật nực cười.

Tôi xin nghỉ làm, không đi làm ,

bắt đầu tìm luật sư chuẩn hồ sơ ly hôn.

Điều quan trọng là khởi kiện phong tỏa tài sản, không thể để Đậu Minh âm thầm chuyển tiền đi.

Huống chi, một người mù quáng đến mức còn định vay tiền để cứu nan y, tôi còn sống với anh ta,

thì đúng là tự biến mình thành kẻ điên.

Tôi cẩn thận tính toán lại tài sản của chồng.

Ngoài nhà trong khu trường học, chúng tôi còn có nhà đang hiện tại.

Nhà này đã trả hết nợ, tiền đặt cọc khoản vay trước đây đều là người cùng trả, nên tôi có quyền lấy một nửa.

Giá trị hiện tại khoảng hơn 5 triệu tệ,

cộng thêm tiền tiết kiệm, chia đôi ra mỗi người tầm 3 triệu.

Nhiều bạn bè khuyên tôi đòi thêm tiền nuôi con, để phòng khi sau này anh ta lật lọng không chu cấp.

tôi thật không muốn dính dáng gì tới Đậu Minh .

Không đáng để vì vài đồng tiền mà ngày ngày cãi vã.

Giờ tôi có một mục tiêu duy : Nhanh chóng ly hôn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương