Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm . Ta tỉnh dậy trong căn phòng vẫn còn vương vấn hơi nồng nàn của đêm qua.
Lục Yến Thanh đã thay xong quan phục, này đang hứng thú mân mê hộp phấn son của ta.
Chàng ngồi trong nắng mai, đôi mày lấp lánh ý cười, đẹp đến mức không giống phàm.
Ta khẽ ho hai tiếng, Lục Yến Thanh liền bước lại gần. Trước ta kịp mở miệng, chàng đã nhanh chóng tiếng:
“ đêm qua ta nghiêm túc. Ta sẽ cưới nàng chính thê.”
Giữa vẻ mặt không thể tin nổi của ta, chàng tiếp rằng hãy chàng thêm thời gian, chàng sẽ mưu tính ổn thỏa tất cả.
Ánh Lục Yến Thanh quá đỗi rực cháy và chân thành, ta không tự chủ được gật đầu, rũ bỏ mọi ý định trốn tránh ra đầu.
Lần này, ta buông bỏ lý trí, đi theo tiếng gọi của con tim.
Những ngày đó, không bóng dáng Xuân đâu, ta còn chưa kịp hỏi con bé tại sao lại vậy.
Còn Lục Yến Thanh thì luôn đi sớm muộn, bận rộn lạ thường.
Nhiều ta nghi ngờ đêm ấy liệu có phải chỉ một giấc chiêm bao.
Nhưng đôi trong giấc ngủ chập chờn, ta vẫn cảm nhận được lưng có một vòng tay ấm áp vô quen thuộc.
Hôm đó, ta ngồi tĩnh lặng trong viện, tia nắng cuối nơi chân trời tan biến.
Hoàng hôn buông xuống, gió đêm khô khốc lòng .
Ta cau mày, trong lòng dâng nỗi bất an bồn chồn. Cảm giác sắp có không lành xảy ra.
Đúng ấy, có lảo đảo chạy vào tiểu viện, trên áo còn thấm những vệt m.á.u tươi.
Ta kỹ, chính Xuân ! Con bé khóc lóc t.h.ả.m thiết báo rằng mẫu thân ta không xong , giục ta mau Khương gia bà lần cuối.
xong, đầu óc ta nổ tung một tiếng, cả run rẩy không ngừng.
Ta muốn nhưng cổ họng bị ai bóp nghẹt, không phát ra được âm thanh nào.
màng đến sự ngăn cản của sai vặt Hầu phủ, ta chạy điên cuồng Khương gia.
mẫu ta, thần sắc hoảng loạn, vậy còn định ngăn cản ta vào trong.
May nhờ Xuân lao chắn giúp, ta mới có thể vào được phòng mẫu thân.
Căn phòng tối tăm không một ngọn nến, chỉ có ánh trăng xuyên qua khe cửa chiếu vào.
Ta mẫu thân nằm thoi thóp trên giường, đôi má lõm sâu, so với ta đi bà gầy rộc đi hơn một nửa.
Tim ta bị hàng vạn mũi d.a.o đ.â.m mạnh, đau đớn đến nghẹt .
Mẫu thân ta, miệng phát ra những tiếng gọi yếu ớt, dùng hết sức bình sinh đưa tay phía ta.
Ta vội chạy đến bên giường, nắm chặt tay bà trước bà kịp lịm đi, nước tuôn rơi, gần sụp đổ.
Mẫu thân hơi, yếu ớt :
“Phù nhi, đừng buồn, đây tốt.”
Bà mỗi câu lại phải nghỉ một lát:
“Xuân một nha đầu tốt. Con bé giờ đã có thương xót con, bảo vệ con , thế tốt .
Con không cần vì mẫu thân đau lòng, mẫu thân cuối có thể rời đi, con được giải thoát .
Mẫu thân vô dụng, không con được cẩm y ngọc thực, này chỉ mong con ta… không bị trói buộc, tự tại tùy tâm.”
mẫu xông vào mẫu thân ta đã trút hơi cuối .
Bà ta dù sao giấu được ta nữa nên không buồn giả bộ, bắt đầu đay nghiến mẫu thân ta.
Bà ta mắng bà hạ tiện, mắng bà không nên lén trộm của các nam nhân trong nhà, nếu không đã biết Khương gia coi ta món hàng để ra giá, dẫn đến việc uất ức tự tuyệt đường sống…
Chưa bao giờ ta hận này. Ta hận sự tàn nhẫn của Khương gia, hận thế đạo bất công.
Ta càng hận sự yếu đuối và bất lực của chính mình, chỉ biết trơ mẫu thân ra đi thể gì được.
Đã vậy, thì xuống địa ngục đi!
Ta đột ngột lao đến vật ngã mẫu xuống đất, đôi tay siết chặt cổ bà ta, bà ta đau đớn giãy giụa dưới thân mình.
biết sức lực từ đâu tới, hai bà ma ma to lớn không thể kéo ta ra được.
mẫu trợn ngược, sắp sửa tắt thì một giọng quen thuộc vang khiến ta khôi phục chút lý trí ngắn ngủi.
Các ma ma thừa cơ đẩy ta ra, đỡ vị mẫu đang há miệng dốc đi ra ngoài.
Lục Yến Thanh vội vã chạy đến, kéo ta dậy từ dưới đất. Chàng vỗ nhẹ lưng ta, cố gắng vỗ trái tim tuyệt vọng của ta.
ra ngoài cửa, Xuân ngã trên đất không ai màng tới, mẫu còn sống nhăn răng đang hồng hộc.
“Ta muốn Khương gia phải đền mạng mẫu thân ta!”
Ta Lục Yến Thanh, gằn từng chữ. Ta không quan tâm chàng nghĩ ta thế nào, dù chàng có vì thế rời xa ta, ta vẫn giữ nguyên ý định đó.
Nhưng không hề có sự kinh ngạc hay chán ghét ta tưởng tượng, chàng đưa tay lau nước ta, không chút do dự đáp:
“Được, ta giúp nàng.”
đó, Lục Yến Thanh sai an táng mẫu thân ta, đưa ta và Xuân Hầu phủ.
Khương gia vậy không hề tới tìm chúng ta nữa. Ta dò hỏi mới biết, hóa ra Lục Yến Thanh đã sắp xếp đại ca ta chức vị Vũ Lâm Lang tướng.
Một quân cờ không còn lời đổi một chức quan tốt, thật một vụ ăn hời.
Khương gia tự nhiên mãn nguyện vô , đâu cha ta gặp ai khoe con trai mình có tiền đồ ra sao, hiện đang việc trong cung, tương lai rộng mở.
Mãi đến đại sự xảy ra đó, ta mới hiểu, Lục Yến Thanh chưa bao giờ quên lời hứa với ta.
Chàng đã giăng sẵn một mẻ lưới lớn, cả ta và Khương gia đều nằm trong mưu đồ của chàng.