Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
lên cơn sốt cao, cả đêm náo loạn không yên.
Sáng sớm ta đến gõ cửa, thấy Kiều Nhạn Hành mắt thâm quầng vòng như gấu trúc, làm ta buồn cười vô .
miễn cưỡng mở mắt, tinh thần rất phấn chấn.
—
“Ta nhớ rồi! Nghĩ rồi!”
cuối nhớ vì sao mình đi vào trong cuốn truyện.
Là lúc đang định đặt bút viết cái kết Kiều Nhạn Hành—mỗi hồng nhan đều sinh đứa con— vài nhân vật trong truyện bỗng nổi loạn nhảy phản đối.
Kiều Nhạn Hành: “Ta yêu mình Kiều Kiều! Mau trả Kiều Kiều ta!”
Thanh mai và biểu muội – hành tới mức không thành hình người: “ nhảy ngoài rồi, chúng tôi không ở nữa!”
Thu Nhung: “ , , , , ……”
Hà Uyển Tri: “Ta cần tới cứu? mình tỷ đây đánh ba tên!”
Kiều đích huynh và Diệu Thiên Thiên: “Tình cảm chúng ta là thật , ngươi dám chia rẽ thật là tội đáng muôn lần ch·ết!”
nương : “Ta muốn sống yên ổn, bán chút thuốc chuột kiếm sống, thèm làm sát thủ!”
“ chúa”: “Ta là đàn ông! Đàn ông sao sinh con !”
Cuối , ta mới xuất hiện:
“Không viết truyện tế, sẽ phản phệ.”
đám nhân vật trong truyện đánh trận, rồi lôi vào giới trong truyện.
Cuốn truyện lật trang, dừng ở trang đầu tiên.
Mọi bắt đầu đầu.
——
“Không viết đàng hoàng sẽ phản phệ…”
Ta vỗ bàn cười ha ha.
mặt mày đau khổ nói, lúc đó chăm chăm muốn kiếm tiền, trong truyện có rất nhiều lỗ hổng, không thể vá nổi.
Vì viết lung tung, nghĩ là dù sao có người đọc, có người thích là .
ngờ còn chưa thấy người đọc nào nói gì, chính mấy nhân vật trong truyện đã phá truyện xông đánh trước.
—
Mọi kết thúc. Sau khi xử xong làm ăn, ta trở về nhà.
Kinh thành rộng lớn, nhưng trước khi đi nghe câu của biểu muội và thanh mai.
người đó tam quan giống nhau, gu giống nhau, vì nhìn chúng vị tuấn tú.
Khổ nỗi kia sớm có người trong , hoàn toàn không để mắt tới cô.
ngờ người kia bắt tay nhau hạ người trong của vị kia.
trùng hợp thay, người trong của vị này chính là nương bán thuốc chuột—người vốn quen chơi .
Vì nàng ta không những không trúng , còn gom đủ bằng chứng, kiện người đường.
Nghe nói chứng cứ rành rành, chờ ngày tuyên án— lưu đày đến chốn lạnh lẽo hoang vu chịu hình.
cú sốc này đả kích không nhẹ, ta than thở mãi.
bảo: không ngờ nhân vật mình tưởng là “người tốt” hóa là “ác”, nay về sau không dám tùy tiện cầm bút phán đoán người nữa.