Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

8

Từ , có hắn đi , ta an tâm hơn.

đường, ta dạy hắn nhận biết rau rừng, chỉ cho hắn loại nấm nào độc, loại nào ăn được.

Ta còn chỉ vết chân thú đất, phân biệt là lợn rừng, là hươu nai.

Hắn học nhanh kinh ngạc – không hổ danh người Hình Bộ, quan sát tỉ mỉ, trí lại xuất sắc.

Ta nổi tính nghịch, xúi hắn leo cây ta tìm tổ chim.

Ban đầu hắn vẫn giữ vẻ nghiêm nghị của đại nhân Hình Bộ, cứng rắn từ chối.

dưới sự “thuyết phục” kiên trì của ta, cuối hắn vụng trèo thử.

Tuy có võ nghệ, song khoản leo trèo, hắn kém ta xa.

Nhìn hắn, một đại nam nhân cao lớn, tay chân loạng choạng mắc kẹt giữa cành cây, cái dáng tiến thoái lưỡng nan ấy khiến ta đến đau cả bụng.

“Tưởng đại nhân, ngài đây chẳng phải giám sát ta, là bái ta làm sư phụ, học nghề còn gì!”

Ta ngồi cành cao hơn, đong đưa đôi chân, hả hê gọi .

Hắn chỉ ném cho ta một ánh nhìn bất lực, lặng lẽ leo , phủi sạch bụi , giả như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Không hổ là Tưởng Tuấn, người ra đấy, có nguyên tắc thật.

Dọc đường, ta được ít dược liệu cần tìm.

Hắn im lặng một lúc rồi hỏi: “Cô am hiểu dược thảo?”

Ta cẩn thận xếp dược liệu vào giỏ trúc, thong thả đáp: “Ngài quên rồi sao? Ta lớn lên trong núi, sư thái ở ngôi chùa Ngọc Đàn tâm địa hiền lành, dạy ta biết vài vị thuốc cứu mạng.”

“Gặp bệnh vặt không thuốc, ta tự đi .”

“Lâu ngày quen mắt, tự nhiên thôi.”

Rồi ta vội cợt: “À, ta lỡ nói nhiều rồi, ngài mà dám ghi vào sổ , ta thẹn chết đấy nhé!”

Tưởng Tuấn không đáp, chỉ cúi đầu nhìn cổ chân ta.

Ánh mắt hắn thoáng đổi, rồi nói: “Lên đi, không núi mau là trời tối.”

Thì ra hắn đã thấy chỗ mắt cá chân ta bị cỏ cứa trầy da.

Ta ngẩng nhìn hoàng hôn rơi sau núi, chẳng nói gì, chỉ ngoan ngoãn leo lên lưng hắn.

Tưởng gầy yếu, ai ngờ cõng ta vẫn vững như núi.

Tưởng Tuấn này… không đơn giản chút nào.

9

Từ ấy trở biệt viện, Tưởng Tuấn dường như khác trước.

Hắn vẫn ít nói, bắt đầu âm thầm giúp ta múc đầy chum nước, chẻ củi xếp ngay ngắn trong kho.

Đôi tay cầm bút kia, làm việc nặng lại gọn gàng, vững chãi đến lạ.

Cuốn sổ trong tay hắn dần biến mất khỏi tầm mắt ta.

đúng là điềm lành.

Còn ta, vẫn mê mẩn mấy ăn lạ của núi rừng.

thì xâu mấy loại quả dại không tên nướng lửa, thì nấm lạ hầm một nồi canh.

Mỗi lần ta bưng mới ra, hắn đều bình thản thử một miếng, chỉ nhíu mày, chưa từng từ chối.

Thậm chí đôi , hắn còn hiếm hoi góp vài lời ngắn gọn: “ này tính hàn, ăn ít thôi.”

“Lửa quá.”

hắn ngồi tĩnh tọa dưới gốc hoè già trong sân, ánh mắt trầm tĩnh như nước, ta lén một bông cúc dại đang nở rộ, nhón chân đến phía sau, nhẹ nhàng cài lên búi tóc hắn.

Như thể sau lưng hắn có mắt, đôi mắt lập tức mở ra, ánh nhìn sắc bén đến mức khiến tim ta khựng lại.

thấy ta nhịn , sự lùng nơi hắn dần tan đi, chỉ còn nét bất lực nhàn nhạt.

Hắn chạm lên đóa hoa tóc, rồi nhắm mắt, không nói một lời, mặc ta đùa giỡn.

Con người Tưởng Tuấn, ngày càng có người hơn rồi.

Ta bắt đầu để ý đến thói quen sinh hoạt của hắn.

Quả là người Hình Bộ, sống rất quy củ: Dậy sớm luyện võ, tĩnh tọa, đọc văn thư, trông ta.

Dù là quan văn, võ công của hắn lại cao cường đến khó tin, bay tường vượt mái chẳng khác gì hít thở.

Biệt Hoài bảo hắn giám sát ta.

nay, trong đống vật dụng Biệt Hoài gửi lên, ta lại thấy có bánh quế hoa mà ta thích nhất ở trấn dưới.

Chuyện này, ta chỉ vô tình nhắc với hắn, còn Biệt Hoài, tuyệt đối không hề biết.

Ta nắm bánh trong tay, tìm đến hắn.

Vừa quay đầu đã thấy hắn đứng ở .

Ta thật : “Đa tạ Tưởng đại nhân.”

Hắn quay đi, hắng giọng: “Thuận tay nên mua thôi.”

Thì ra vị Tưởng đại nhân nghiêm khắc này… biết mềm .

10

ấy, biệt viện có khách quý đến – nghe nói là người do Biệt Hoài phái tới, mang theo ít ngon để “thăm hỏi” Tưởng Tuấn.

Tưởng Tuấn vốn ngày thường không hề uống , nể mặt người đến, lại bị đối phương khéo miệng mời vài , cuối vẫn uống mấy chén.

Lúc ấy ta đang ở sau viện, cho con thỏ con mới bắt ăn cỏ, thì nghe phía trước ồn ào.

Đợi ta ra đến nơi, khách đã đi, chỉ còn Tưởng Tuấn ngồi trong đình, trước mặt bày mấy vò trống.

Hắn tửu lượng kém, uống vài đã say mơ màng.

Ánh trăng nghiêng rơi khắp sân, phủ lên gương mặt ửng đỏ của hắn.

Tưởng Tuấn ngẩng đầu lên nhìn ta, những đường nét vốn lùng cứng rắn nay lại mềm đi, ánh mắt đen nhánh, mất hết sự tỉnh táo thường ngày, mang theo chút mông lung… thậm chí còn có chút ngây ngô như trẻ .

Rồi, hắn bám lấy ta.

Đúng thật – như miếng kẹo da trâu dính chặt chẳng gỡ được.

“Thẩm… Thẩm Thanh Huệ…”

Hắn lẩm bẩm gọi tên ta.

Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã loạng choạng ngã nhào vào ta.

Thật chẳng khác gì một con chó .

Tưởng Tuấn dựa đầu lên vai ta, thở nóng hổi phả lên cổ khiến ta nhột nhạt, cánh tay hắn thuận thế vòng cổ ta.

Ta hoảng hồn – đây là vị Tưởng đại nhân như băng thường ngày ư?

Bình thường chỉ cần người khác vô tình chạm vào hắn, hắn lùi lại ba bước như bị rắn cắn.

Mà nay thì sao?

Tự mình… nhào đến?

Mùi đậm quẩn quanh giữa không khí, lẫn với hương xà phòng thoang thoảng đặc trưng của hắn.

Mê người đến lạ.

“Ưm… mềm quá…”

Hắn dụi đầu vào hõm cổ ta, cọ cọ lại, hệt như con chó con mà năm xưa Thích nương từng nhặt nuôi.

Chỉ là miệng hắn vẫn lẩm bẩm: “Thơm quá…”

Đúng là… nho nhã ngoài mặt, hư hỏng bên trong!

Ta đứng sững như trời trồng.

Người này… chỉ uống mấy đã biến thành thế này ư?

còn cái dáng đạo mạo, nghiêm cẩn, cấm dục như tượng đá kia – ràng là con chó đang nũng nịu, đáng yêu chết đi được!

Ta bình tĩnh, muốn đẩy hắn ra.

“Tưởng đại nhân… tỉnh lại đi!”

Ai ngờ hắn càng quấn chặt, hai tay siết lấy ta, còn mơ màng luồn tay eo ta, đầu vẫn cọ tới cọ lui.

Ta mất bao công sức mới gỡ được hắn ra khỏi người, thật chẳng khác nào bóc kẹo dính.

Khó khăn lắm mới kéo được hắn phòng.

Suốt đường đi, hắn vẫn lẩm bẩm, nghe chẳng nói gì.

Đặt hắn lên giường, hắn bỗng nắm chặt lấy tay ta, sức lực say lại mạnh khủng khiếp, ta giằng mãi không ra.

Cúi đầu nhìn, khuôn mặt hắn trong giấc ngủ hiện ra ngay trước mắt – Người đàn ông vốn lùng ấy, giờ đây lại ngoan ngoãn như đứa trẻ, khiến ta dâng lên một dòng ấm áp không tên.

Tưởng Tuấn… quả là thú vị thật.

Chẳng được bao lâu, hắn bỗng buông tay, bắt đầu cởi .

Ta đứng ngẩn ra – nên đi hay ở?

Nếu đi, hắn không đắp chăn, lỡ bị cảm thì sao?

Đành nghiến răng đứng yên, chờ hắn cởi xong, nhanh tay phủ chăn lên rồi đỏ mặt bỏ chạy.

Ta thề, ta thật sự không nhìn lâu!

Sáng sau, hắn tỉnh dậy, thấy quần giường hỗn độn.

ràng là chẳng gì cả.

Lúc ăn sáng, hắn lại trở dáng vẻ lùng, ngay ngắn như cũ.

Ta nhìn hắn, mơ hồ cảm thấy – hắn không hẳn là quên hết.

Dù sao, quần là tự hắn cởi, chẳng can gì tới ta!

Ta len lén ngẩng đầu – thấy hai gò má hắn ửng hồng.

Hừm, quả nhiên còn !

Ta chớp mắt, , quyết không bỏ cơ hội này:

“Tưởng đại nhân!”

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ta.

ngon chứ? Người khác uống ngàn không say, ngài thì một đã ngã rồi.”

Tưởng Tuấn khựng lại rồi đứng phắt dậy, quay người định đi.

Ta gọi giật lại: “Ê, Tưởng đại nhân, khoan đi!”

“Ngài không thấy thiếu mất một y phục à?”

Hắn quay ngoắt lại, vẻ mặt thoáng căng thẳng: “Ở… ở ?”

Tối , hắn say khướt, hăng cởi hết đồ, còn dúi cả lót vào tay ta, miệng lẩm bẩm: “Chạm vào xem, mềm lắm…”

Aiii da, không được , không được !

Vừa nghĩ đến , hắn đã sải bước đến gần, cúi , dùng bàn tay ấm áp che miệng ta lại, đôi mắt lẽo, hung dữ trừng ta một cái.

Cảnh này – khác gì con mèo xù lông vì xấu hổ.

Đáng yêu vô .

Ta nhìn hắn, trong chỉ có một ý nghĩ – Thật sự, rất đáng yêu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương