Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

10.

Sống nhàn nhã ngày, Tạ Đình bắt đầu lo lắng.

nhờ người hẹn ta ra , ta từ chối lần, Tạ Đình sốt ruột đến nỗi chặn ta ở Thiên Hương Lâu.

Ta lạnh mặt.

“Ngươi theo dõi ta à?”

Vẻ mặt Tạ Đình bất lực.

“Thanh , chùa Trấn Quốc ta đã sắp xếp ổn thỏa, khi nào nàng mới dẫn Tống đến, sao không cho ta một lời xác định?”

Có lẽ cảm thấy giọng điệu hơi nặng nề, lấy lòng nắm lấy cánh tay ta.

“Thanh , chuyện này không đùa , ta làm tất cả là để bảo vệ tính mạng của nàng!”

Tạ Đình vốn đang chắn ở cửa phòng riêng của ta, tiến một bước, nghiêng người, ta ngước mắt , thấy sau lưng đứng một người quen thuộc.

Ta kinh ngạc nói:

“Bạch Phù?”

Bạch Phù sao vẫn theo Tạ Đình.

Kiếp trước, nàng ta đã bỏ rơi Tạ Đình vào lúc then chốt, một mình bỏ chạy, mà Tạ Đình vẫn có tha thứ cho nàng ta sao?

Tạ Đình quay đầu thấy, nổi trận lôi đình: “Không phải đã bảo nàng ở cho tử tế sao, sao lại ra ?”

Hai mắt Bạch Phù đỏ hoe, chưa nói đã bắt đầu rơi lệ.

“Dạo này không để đến ta, nói chuyện không thèm nói nhiều một câu. Ngày nào chạy ra .”

“Thiếp tưởng bận công việc ghê gớm, hóa ra là hẹn hò với người phụ nữ khác!”

Nói đẩy Tạ Đình ra, “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt ta, gào khóc: “Tỷ tỷ, thiếp biết tỷ vẫn không buông bỏ Tạ lang, nhưng giờ tỷ đã là vợ người ta, bụng thiếp lại mang cốt nhục của Tạ lang, hai người không nào đến với nhau nữa.”

“Tỷ hãy thương lấy đứa chưa ra đời bụng thiếp, xin tỷ, nể tình chúng ta là chị em , hãy tha cho gia đình thiếp.”

11.

Bạch Phù khóc rất to, những vị khách khác lầu thu hút đến, hiếu kỳ vây quanh chúng ta xem náo nhiệt.

Có người xì xào bàn tán.

“Nghe nói phu Tống Hầu trước kia từng đính với Tạ công tử?”

“Đâu phải là đính , là đã định , sau đó không biết xảy ra chuyện , ước của hai hủy.”

“Tạ công tử sau đó, nghe nói là yêu phải em của phu Tống Hầu, chắc nàng ta không nuốt trôi cục tức này.”

“Thật là quá bá đạo, bản thân đã lấy phu quân , giận hờn nữa?”

Sau khi cha Bạch Phù mất, hai mẹ nàng ta tông tộc chèn ép, di sống không nổi, bèn dẫn Bạch Phù kinh nhờ mẹ ta.

Mẹ ta thương xót Bạch Phù mồ côi cha, mọi thứ ăn mặc dùng của nàng ta đều không khác của ta.

Nhưng di lại không hài lòng, ngầm khóc lóc lần rằng Bạch Phù đã lớn tuổi, không có ai làm chủ cho nàng ta.

của bà ta là muốn mượn thế gia đình ta, để cha mẹ ta chọn cho Bạch Phù một tấm chồng ưng .

Mẹ ta ghi nhớ chuyện này, khắp nơi hỏi thăm, đã chọn công tử danh giá, gia cảnh khá giả.

Di chỉ cười lạnh.

“Phù và Thanh hai chị em, tài hoa và nhan sắc của Phù đâu có kém Thanh ?”

“Vì sao Thanh gả vào Tạ gia, người chọn cho Phù , lại là những tú tài nghèo rớt mồng ta, hay thương gia hạ lưu, người thật lòng không muốn Phù sống tốt sao?

“Phù gả tốt, nói ra , mặt người làm dì nở mày nở mặt!”

Mẹ ta tức đến ngã ngửa, ôm ngực, nói thẳng không dung nổi vị phật lớn này, bảo hai mẹ ngay.

Di lúc đó mới sợ hãi quỳ xuống nhận lỗi, dỗ dành mẹ ta ngày.

Lúc đó phủ đang chuẩn lễ cập kê cho ta, mẹ ta không muốn làm ầm ĩ nên đồng cho ở lại thêm một thời gian.

Không ngờ, Bạch Phù lại cơ hội này, leo Tạ Đình.

12.

hàng bên ngoại không như vậy, chuyện xấu này truyền ra , cuối cùng vẫn là mẹ ta mất mặt, nên phủ chúng ta không nói ra .

Không ngờ, Bạch Phù lại mượn cớ này, cố dẫn dắt người khác, khiến nghĩ rằng là ta níu kéo Tạ Đình không buông.

Ta nghe mà giận sôi máu, chỉ muốn tát cho nàng ta hai cái ngay tại chỗ.

Nhưng nàng ta quỳ dưới đất, bụng hơi nhô , khóc đến nỗi son phấn trôi hết, cái dáng vẻ đó, đáng thương biết bao nhiêu.

Nếu ta đánh nàng ta, thì lại như là ta không phải.

Ta tức giận đến nỗi mặt tái xanh, đang nghĩ cách nào để vừa trừng trị nàng ta một trận, lại không người khác bàn tán, không ngờ, nha hoàn Lưu Ly lại lặng lẽ kéo tay áo ta.

“Phu , ta thấy Hầu gia mình .”

Phòng riêng ở tầng hai của Thiên Hương Lâu, ta theo hướng cô ấy chỉ, một góc áo bào màu xanh quen thuộc, nhanh chóng biến mất ở góc cầu thang.

Ta đâu để tâm đến Bạch Phù nữa, lập tức chạy theo.

“Hầu gia, đợi thiếp với…”

Tống như không nghe thấy, liệ vội vàng .

cao lớn, chân dài, động tác lại nhanh, ta chạy vội vàng mới miễn cưỡng đuổi kịp.

“Phu quân! Sao nhanh thế.”

Ta chưa nói xong, Tống đã đen mặt ngựa, giật dây cương, ngựa phi như bay, bóng lưng chỉ chốc lát đã biến mất trước mắt ta.

Ta trợn mắt há hốc mồm.

“Đây là sao thế?”

“Chẳng lẽ cung lại có việc gấp ?”

“Phu ơi!”

Lưu Ly sốt ruột dậm chán.

“Hầu gia chắc chắn là hiểu lầm ! Người quên sao, ngài ấy vốn dĩ rất hay ghen, keo kiệt lắm.”

13 

Chuyện Tống hay ghen, ban đầu ta không hề nhận ra.

Ngày chúng ta thành , cha mẹ Tạ gia thấy có lỗi với ta, bèn gửi tặng một món quà cưới.

Chiếc hộp quà đó rất lớn, các nha hoàn đoán đó là thứ đó quý giá, bèn đặt nó ở vị trí dễ thấy nhất.

Tống vừa vào cửa đã thấy.

“Cái này là ai tặng?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương