Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thế nên, phụ thân càng càng lấn lướt, chẳng còn kiêng dè.
3.
Khi lớn thêm đôi chút, ta phát hiện càng nhiều điều thường.
Phụ thân kiếm sống bằng nghề đốn củi để nuôi ba miệng ăn trong nhà, vậy mà ông ta thường lén lút ăn thịt, uống rượu. Bạc ấy đâu mà có?
Một đêm nọ, ta trèo lên cây cổ thụ xiêu vẹo ở sau, mới khám phá ra bí mật của phụ thân.
Ông ta lén rời khỏi phòng, đào dưới bức tường trong một chiếc hộp gỗ.
Những vật trong hộp lấp lánh ánh bạc dưới ánh trăng. Ông ta lấy ra một thỏi, cân nhắc trong , thỏa nguyện cất vào túi, sau vùi hộp gỗ trở lại cũ.
Ta kinh ngạc vô cùng. Một bó củi được vài đồng, phụ thân bao giờ tích cóp được cả một hộp bạc vậy?
Đợi đến hôm sau, khi ông ta lên trấn củi, ta lén đào hộp gỗ lên, ôm vào nhà, với mẫu thân:
“Mẫu thân, ta có bạc ! đưa người trốn đi!”
Mẫu thân nhìn chiếc hộp gỗ cổ kính, đồng tử bỗng co lại, đứng ngây tượng.
Ta lo lắng kéo bà:
“Mau lên, mẫu thân, nếu không đi không kịp !”
Bà cảnh giác liếc ta một cái.
Khoảnh khắc ấy, ta cảm giác mẫu thân dường đã tỉnh táo trở lại.
Nhưng ngay sau , bà lại phát bệnh, vung đánh đổ hộp gỗ.
Bạc trắng rơi vãi đầy sàn.
Trong lúc ta vội vàng nhặt bạc, mẫu thân cười ngây ngô, nghịch chiếc hộp gỗ. Không biết bằng cách nào, đáy hộp bật ra một ngăn bí mật, rơi xuống một miếng .
mang chất liệu cổ kính, hoa văn tinh xảo.
Mẫu thân đặt lên mặt, ê a chơi đùa.
Ta nghi hoặc trong lòng, dường mẫu thân quen biết miếng ấy.
Ta dỗ dành bà để lấy , cầm trong vuốt ve hồi lâu.
Bỗng cổng vang lên một tiếng động, ta giật mình, vội nhét bạc vào hộp gỗ, đẩy xuống gầm giường.
“ , ngươi và mẫu thân có ổn không?” Là giọng thị, người hàng xóm.
“Không sao đâu, thẩm. Mẫu thân làm đổ bát, ta đã dọn xong .” Ta vội đáp.
thị không vào, ta lau mồ hôi trên trán, lòng nhẹ nhõm.
Không thể chần chừ thêm, ta vội thu dọn đồ đạc, kéo mẫu thân ra ngoài.
Vừa đẩy cổng , ta đã thấy thị cùng vài hàng xóm đứng .
Hóa ra thị chưa hề rời đi.
“ , ngươi đưa mẫu thân đi đâu?”
Một nhìn bọc đồ sau lưng ta, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Không… không có . Ta định đưa mẫu thân ra bờ sông dạo chơi một lát.” Ta lắp bắp.
Mấy tiến lên một bước, :
“Mẫu thân ngươi là người , ngươi là một đứa trẻ. Trước khi phụ thân ngươi về, hai mẹ chớ chạy lung tung, mau trở vào nhà!”
Lòng ta nguội lạnh một nửa. Mẫu thân đứng sau lưng, dường chẳng hay biết , mải mê nghịch một bông hoa nhỏ trong , lúc thì cười ngây ngô, lúc thì lẩm bẩm một mình.
Ta lực dắt bà quay lại.
[ – .]
Phía sau, mấy thì thầm bàn tán:
“Hèn chi cha không yên tâm, trước khi đi đã nhờ ta trông nom hai mẹ nó. lơ là một chút, suýt để người chạy mất. Đến lúc , phụ thân nó chẳng tức c.h.ế.t sao?”
“Đúng vậy, cả hai mẹ đều chẳng biết lo toan. thân thật khổ vì gánh nặng này.”
Hóa ra phụ thân yên tâm để mẫu thân ở nhà là vì đã bố trí tai mắt, đảm bảo ta không thể trốn thoát.
Lòng ta chìm xuống đáy vực.
4.
Mấy hẳn đã kể chuyện này cho phụ thân.
Ông ta mặt mày tái xanh bước vào nhà, việc đầu tiên là ra sau kiểm tra.
Tim ta đập thình thịch, may mà ta đã chôn lại hộp gỗ sớm.
Thấy mọi thứ không có thường, phụ thân quay vào, trên mặt nở nụ cười ghê rợn.
Ông ta cẩn thận khóa chặt cửa sổ, kéo nhà sau ra chiếc ghế “đặc biệt” vừa hoàn thành, :
“Ta mặc kệ là ý của ai, các ngươi không nghe lời, phải chịu phạt!”
Ông ta vỗ nhẹ lên khuôn mặt sợ hãi của ta:
“Yên tâm, ta không đánh ngươi. Để lại vết thương, hàng xóm đàm tiếu.”
Ông ta túm tóc mẫu thân, bịt miệng nàng, trói nàng lên ghế.
Hai chân mẫu thân bị ép mở rộng trong nhục nhã. Ngay trước mặt ta, ông ta tụt y phục bà xuống, dùng roi tre quất mạnh vào mặt trong đùi bà.
Mẫu thân đau đớn đến gần ngất, nhưng chẳng thể thốt nên lời.
Nước mắt ta giàn giụa, xông tới ôm chân ông ta, dám khẽ khàng cầu xin:
“Phụ thân, xin đừng đánh , đừng đánh ! nay không dám !”
đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ông ta mặt mày dữ tợn:
“Nếu sau này ngươi còn tuân, ta trừng phạt mẫu thân ngươi. Nếu nàng ta có mệnh hệ , chính là do đồ vô dụng ngươi hại chết!”
Ta dập đầu liên tục, nhưng ông ta một cản lại:
“Ngươi thêm một vết thương trên người, mẫu thân ngươi thêm một vết thương. Nếu không sợ nàng ta chịu tội, cứ việc dập đầu!”
Ta lập tức dừng lại.
Đêm dài đằng đẵng, ta bịt tai, bịt miệng, trốn trong nhà sau, không dám nghe động tĩnh căn phòng ấy.
Nước mắt thấm ướt đẫm bao gạo bột ta gối đầu.
Suốt bảy , phụ thân canh chừng ta không rời nửa bước.
Thấy mẫu thân không có thường, vẫn khùng khùng, ông ta dẫn ta ra khỏi nhà.
“Cha , hôm nay sao lại dắt gái ra ngoài?”
Người trong thôn thấy ta, đều chào hỏi.
Phụ thân ra vẻ khó , đáp:
“ bé đã lớn, bên mẫu thân chẳng học được tốt. Ta không quản nổi, muốn đưa nó lên trấn xem có học được nghề không.”
“Ngươi nghĩ chu đáo thật! có phụ thân ngươi đúng là có phúc!” Một người khen.
Ta cúi gằm mặt.
Phụ thân thì hay, nhưng thực chất ông ta sợ ta lại dẫn mẫu thân trốn đi, nên muốn ta.
Đến trấn, phụ thân giao ta cho kẻ buôn người, dặn đi dặn lại phải ta đi thật xa.
“Đòi hỏi nhiều thế mà tiền thân chẳng giảm được một đồng!”