Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giống hệt con gái mình, ông cũng có đôi mắt to, lông mày rậm ánh nhìn lấp lánh như b.ắ.n ra “biu biu” mấy chục ngôi sao.
“Chào anh chị Phí, chị La, đi thế? Tôi chở cả nhà một đoạn nhé~”
Ba tôi khẽ ho khan, ngượng ngùng :
“À… tôi họ Phí, tôi là Phí , còn đây là vợ tôi – La Thục Hoa.”
Lỗ rạng rỡ:
“Ồ~ sao , nghe La Kỳ Lỗ Quỳ là bạn thân, để tôi đưa mọi về nhé.”
Xe nhà tôi bị tai nạn ở phố bên, còn chưa đem đi sửa.
Lỗ nhiệt tình như vậy, gia đình tôi đành ngượng ngùng xe.
Vừa xe, ông liền tươi lộ cả hàm răng trắng tinh, thao thao bất tuyệt:
“Nghe Lỗ Quỳ suốt, La Kỳ dạy học bài.
“Tôi dốt , con bé nhà tôi cũng học dở tệ.
“Tôi còn nghĩ sẵn , kiểu gì cũng phải học trường dân lập đắt tiền, về làm ở công ty nhà mình.
“Ai ngờ , đỗ đại học quy, dù là sát vạch cuối tôi cũng mừng phát điên!”
Ba mẹ tôi quay sang nhìn tôi, ánh mắt phức tạp như muốn :
Học sinh kém mà dám dạy, học sinh kém mà cũng dám học theo…
Lỗ Quỳ hì hì, phụ họa thêm:
“Đúng đó! Đặc biệt là môn cuối , cái tên Phí Tài… hắn ta tụt quần… thật là vô liêm sỉ!
“Ghê muốn chết, môn đó con ôn kỹ nhất luôn đấy!”
Nụ trên môi Lỗ tắt ngúm.
“Yên tâm, con gái ngoan, ba sẽ bỏ qua !
“Cái thằng ‘tiêu chảy’ đó, bố lừa đảo, quỵt tiền đại ca ba, lần này vào tù đừng hòng ra .”
khí trong xe bỗng ngột ngạt hẳn.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
ra, kéo làng tôi đòi nợ bác cả hôm đó… là Lỗ !
Lỗ Quỳ ngồi ghế phụ tiếng:
“Ba, Phí Tài đúng là thằng khốn nạn!
“Hắn còn bắt nạt cả La Kỳ! Hồi tiểu học, hắn rủ một đám con trai vây quanh, hát mấy bài chế giễu gọi La Kỳ là ‘đồ bỏ đi’.
“Đáng ghét!
“La Kỳ hề dốt ! Chỉ là trước đây bị Phí Tài đè ép mức ngóc thôi!
“Đáng đời hắn thi có 240 điểm! Đáng ! À… Khoan đã… Chú Phí? Cả nhà mình họ Phí sao?”
Ngồi ở ghế sau, cả nhà ba chúng tôi lúc cúi gằm mặt, giả vờ tìm chỗ trốn trên sàn xe…
12
Lỗ Quỳ dẫn tôi một trại mồ côi.
Cô đưa bảng điểm một cụ già tóc bạc phơ.
“Báo cáo đại ca! Lỗ Quỳ này thi đậu đại học quy !”
Cụ già sững sờ, im lặng một lúc lâu.
Ông cầm lấy điện thoại, cẩn thận xem xét bảng điểm, cuối mới nở nụ mãn nguyện:
“Tốt ! Tốt ! Con bé Lỗ Quỳ còn ‘liều’ hơn cả thằng Lỗ !”
Nhưng chưa kịp thêm mấy câu, ông ho khan liên tục.
Nhân viên chăm sóc vội dìu ông về phòng nghỉ ngơi.
Trong số những bị bác cả lừa đảo qua chiêu trò tư chứng khoán, có cả ông viện trưởng già trại này.
Lỗ Quỳ khẽ kể:
“Ba tớ là mồ côi, hồi nhỏ nghịch .
“Ông viện trưởng cứ bảo, ‘Cậu thích làm đại ca ngoài xã hội gọi tôi là ‘đại ca’ luôn .’
“Ông cả đời tích góp bao nhiêu, tin ta tư để kiếm thêm tiền lo trại , ai ngờ mất sạch.”
Lúc đó, tôi Lỗ Quỳ đang ngồi trên xích đu ở sân chơi nhỏ trại .
Nghe xong, lòng tôi ngổn ngang trăm mối.
Ba Lỗ Quỳ ông viện trưởng rõ ràng có chút m.á.u mủ nào, vậy mà ông vẫn sẵn sàng dẫn tận nơi đòi công bằng ông viện trưởng.
Còn ba tôi bác cả, là con ông bà nội, nhưng ông bà thiên vị nhà bác cả một cách quá đáng.
Nhà bác cả cũng quá tham lam.
Nhờ hiệu ứng nhân đôi, họ cần vất vả gì cũng hưởng gấp đôi những gì nhà tôi có.
Nhưng bác cả vẫn thấy chưa đủ, muốn nhiều hơn nữa.
Hồi , bác ta thích khoe khoang trong nhóm chơi chứng khoán, lúc nào cũng huênh hoang mình mua gì cũng thắng.
Một công ty tài tình cờ chú ý , liền “tô vẽ” bác cả một bậc thầy chứng khoán lừng lẫy.
Sống trong chế độ “gian lận” quá lâu, bác cả thật sự quên mất mình vốn có bao nhiêu bản lĩnh.
gắn mác “đại sư”, bác ta tưởng mình thật sự là đại sư.
Còn mở lớp dạy tư…
Bác cả thậm chí còn mở tài khoản truyền thông cá nhân để dạy tư.
Giờ cả hai vợ chồng đều vào tù.
Dù bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng nhân đôi, nhưng phải họ đang tự gánh lấy hậu quả do lòng tham mình sao?
“La Kỳ!”
Lỗ Quỳ nhảy xuống khỏi xích đu, vui vẻ reo :
“Ba tớ giúp ba cậu tìm nhà cung cấp mất tích !”