Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
02
Cha đặt tôi cái tên mới: Kiều Kiều, Trang Kiều Kiều.
Mẹ nắm tay tôi, ủ ấm rồi thở dài: “Mình thì , con bé mình có duyên.”
Cha ngồi xổm tôi, nghiêm túc nói: “Kiều Kiều, sau đây chính là con.”
Lúc ông nói rất dịu dàng, không giống cha ruột luôn cau có khiến tôi chẳng dám nói .
Không hiểu , tôi buột gọi tiếng “bố”.
Mẹ cười rất tươi, xoa tôi: “Giọng Kiều Kiều thật dễ thương, chắc chắn sẽ là bé xinh đẹp.”
Chiều hôm đó, anh tan học .
Anh rất thích tôi, tặng tôi hộp kẹo mút quà gặp .
“Sau có Kiều Kiều mẹ, anh yên tâm rồi.”
Anh nói vậy là bình thường bố phải việc, mẹ thì mù, mình không tiện.
Chân bố và mẹ đều bị tai nạn xe vài tháng .
Khi đó cả ba đều trên cùng chiếc xe.
Bố che anh nên bị thương chân, mẹ thì không may bị mù.
thế anh luôn cảm thấy có lỗi.
Tôi nhìn bố mẹ, rồi nhìn anh .
Trong lòng âm thầm quyết : Sau , tôi sẽ là đôi mẹ!
Bà hàng xóm bên cạnh nghe tin bố mẹ tôi nhận tôi, ngày nào ngồi cửa mắng xiên xỏ:
“Ngốc thật, ngu hết phần ta, con gái khác, đúng là đầu óc có vấn đề!”
Ban đầu mẹ tôi nhịn, xem như chó sủa không nghe thấy.
Nhưng bà ta càng nói càng quá quắt, bảo tôi xấu xí, là chổi, nói họ Trang sớm muộn gặp đại họa.
Mẹ tôi không nhịn nổi nữa, lao ra mắng tay đôi: “Cái thối tha như ăn phân bà, bà mới là chổi! dám nói xấu con gái tôi nửa câu, tôi xé nát bà!”
“Bà mù có đi nổi nửa dặm không mà nói lời hống hách thế? Đánh thật thì chưa biết ai xé nát ai đâu!”
Mẹ tôi tức đến run cả .
Tôi vội vỗ lưng mẹ, hướng phía bà hét lên: “Bà đừng vui mừng sớm, mẹ tôi sẽ khỏi!”
“Hahaha, mày nói khỏi là khỏi chắc? Buồn cười c.h.ế.t mất…”
Bà nói tiếp thì anh tan học .
Anh là học bá, rất thầy quý trọng, kỳ đứng nhất toàn khối.
Không chỉ có giấy khen mà phần thưởng tiền .
“Bày đặt khoe khoang, có gì ghê gớm chứ?” bà ta lèm bèm mắng chửi bên cạnh.
Con bà ta học cùng trường anh tôi.
Nhưng suốt ngày lêu lổng, gây , bị gọi phụ huynh như cơm bữa.
Bà ta ganh tị anh tôi học giỏi, hiểu , ghen mẹ tôi sinh đứa con biết phấn đấu, nên cứ vài ba ngày kiếm .
Mẹ tôi hừ lạnh: “Có bản lĩnh thì khoe con bà học bổng đi! Con tôi giỏi, tôi là mẹ thì tự hào, thích khoe đấy!”
bà ta tái mét, mở nói gì thì đột nhiên có mấy cảnh sát tới bà, bắt con bà.
Bà ta đang đắc ý, lập tức trắng bệch: “Bắt con tôi gì? Nó trường mà, cả tuần chưa !”
“Con bà đánh nhau bạn học, rút d.a.o đ.â.m ta.”
03
“Gì cơ? Không thể nào! Con tôi đến g.i.ế.c gà không dám, dám cầm d.a.o đ.â.m ?”
Bà ta lu loa loạn, lớn tiếng kêu cảnh sát bắt nhầm, vu oan con bà.
Nhưng lớn thế cảnh sát có thể nhầm ?
Họ lục soát vòng, thấy con bà ta quả không có nên rời đi.
Sau khi cảnh sát đi, bà ta thấy chúng tôi đứng cửa, liền nhổ nước bọt phía chúng tôi: “Nhìn gì nhìn? Đồ lòng đen dạ thối, bớt vui mừng trên nỗi đau khác đi, con tao nhất không !”
Thật ra mẹ tôi chỉ tiếc thay bà ta con hư hỏng, khổ cha mẹ.
Nhưng lòng tốt hóa ra thành chó cắn.
Mẹ tôi chẳng buồn đồng cảm nữa.
Tối đến, lúc đi ngủ, tôi nghe mẹ thì thầm bố:
“Kiều Kiều đã năm tuổi rồi, bọn trẻ tuổi trong làng đều đi mẫu giáo rồi.”
Mẫu giáo?
Tôi biết cái đó, hồi Nhị Nha bên ngày nào đeo cặp sách.
ấy nói mẫu giáo có nhiều bạn, giáo tặng hoa đỏ và đồ ăn ngon.
Bố nhìn phía tôi, tôi sợ quá vội nhắm .
Chỉ nghe ông nói: “Anh nói em , mai anh đi đăng ký Kiều Kiều, mua thêm cặp sách đồ dùng học tập…”
Chưa đợi bố nói xong, tôi liền mở ngồi bật dậy, nhỏ giọng nói: “Bố, con không muốn đi mẫu giáo.”
“Tại ?”