Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Tôi dứt khoát cầm lấy sổ hộ khẩu của nhà giám đốc nhà máy.

“Ba mẹ, con quyết định gả cho con trai giám đốc – Từ Nghiễn Xuyên.”

Mẹ tôi lo lắng nói:

“Vãn Thư, con mới được đưa về nhà, vẫn hiểu rõ tính khí của Từ Nghiễn Xuyên đâu.”

“Hoàn cảnh nhà họ Từ rất phức tạp, lại còn có bà nội liệt giường, nếu con gả vào phải khổ đó.”

Mười lăm năm trước, vì sơ suất mẹ đánh mất tôi, trong lòng luôn canh tội lỗi.

Giờ tìm lại được tôi, bà không muốn tôi bất kỳ ấm ức nào.

Giả tiểu thư Lâm Vãn Tinh cúi , hai tay siết chặt, môi run rẩy vì sợ hãi, vẫn kiên định nói:

, gả cho Từ Nghiễn Xuyên, còn hãy gả cho Lục Dư Bạch đi.”

Tôi kiên quyết phản đối:

“Không được, nhất định phải gả cho Từ Nghiễn Xuyên, vừa gặp đã yêu anh rồi.”

“Mẹ, vốn dĩ hôn ước nhà họ Từ là dành cho con ruột nhà họ Lâm, lẽ ra phải là con đi.”

Tôi nắm chặt sổ hộ khẩu, trong mắt tràn đầy ý và mong chờ.

tên công tử ăn chơi trác táng kia, chẳng phải vừa khéo hợp một cô gái thôn dã, bướng bỉnh tôi sao!

Kiếp trước, sau khi Lâm Vãn Tinh gả cho Từ Nghiễn Xuyên, cô ta khinh rẻ,

mẹ chồng khắt khe, bắt cô ta gánh vác toàn bộ việc nhà, còn phải hầu hạ bà nội liệt giường.

Thậm chí, Từ Nghiễn Xuyên còn ép cô ta đến bệnh viện chăm sóc “thanh mai trúc mã” của hắn.

Cuối , vì lao lực quá độ, Lâm Vãn Tinh ngã xuống cầu thang bệnh viện, một xác hai mạng.

Còn tôi thì gả cho Lục Dư Bạch.

Anh ta chính trực, mẹ chồng hiền lành, họ đối xử tôi rất tốt, từng tôi thiếu thốn về vật chất.

tính cách lại chẳng hợp nhau. Anh thích yên tĩnh, tôi lại ưa náo nhiệt.

Anh ghét tôi ồn ào, bắt tôi phải im lặng đọc sách.

Tôi chê anh khô khan, muốn làm ăn cũng anh ngăn cản, thậm chí có lần anh còn suýt nữa báo cáo tôi.

May mẹ chồng ngăn lại.

Khi đó, tôi anh ta sắp xếp đưa vào một nơi nào đó, mâu thuẫn ngày càng nhiều,

cuối chúng tôi quyết định ly hôn.

Sau ly hôn, tôi tự do tự tại, vì sơ ý khi đi đường, lại chết thảm dưới bánh xe tải.

Sống lại lần nữa, tôi quyết định không làm phiền đến Lục Dư Bạch và người mẹ chồng hiền từ năm xưa nữa.

“Vãn Thư, nếu con đã nghĩ kỹ, ngày mai đi đăng ký kết hôn.”

Mẹ tôi thở dài hai hơi, rồi cha trao đổi ánh mắt, sau đó rời đi.

Hôn sự của tôi và Lâm Vãn Tinh đã được quyết định.

Lâm Vãn Tinh nước mắt lưng tròng:

ơi, nhà họ Từ là hố lửa, không nên…”

Tôi nắm chặt tay cô :

chắc đâu.”

Nhìn thần sắc của cô , dường cũng đã trọng sinh.

“Tôi không thiệt đâu. Rồi thấy báo ứng của nhà họ Từ.”

Lâm Vãn Tinh kinh ngạc:

cũng quay lại rồi sao?”

Tôi gật , cô ôm chầm lấy tôi khóc nức nở.

Khóc xong, cô kể lại những chuyện mình phải đựng ở nhà họ Từ.

Ngày hôm sau, Từ Nghiễn Xuyên và Lục Dư Bạch đến nhà tôi từ sớm.

Tôi và Lâm Vãn Tinh thay quần áo mới, đến bên cạnh vị hôn phu của mình.

Sau khi lấy giấy chứng nhận, tôi theo Từ Nghiễn Xuyên về nhà hắn, cổng khép lại.

Vừa vào cửa, mẹ chồng Chu Dĩ Đường ngồi chễm chệ trên ghế, khó hỏi:

“Sao giờ mới về?”

Từ Nghiễn Xuyên đưa giấy chứng nhận:

“Mẹ, phải xếp .”

Chu Dĩ Đường đứng dậy, đi đến trước tôi:

“Sao lại cưới một con bé nhà quê thế này!”

“Đồ nhà quê cũng dám chân vào nhà họ Từ, quỳ xuống!”

Nói rồi, bà ta giơ tay định chọc vào trán tôi.

Kiếp trước, lúc Lâm Vãn Tinh vào cửa cũng đối xử vậy.

Khi đó, Chu Dĩ Đường mắng cô là đồ giả mạo, con chuột bẩn thỉu.

Lâm Vãn Tinh dọa đến khóc òa, Chu Dĩ Đường nhân cơ hội đá ngã cô, từ đó không bao giờ đứng lên nổi nữa.

Còn lần này, tôi nhanh tay chụp lấy ngón tay bà ta, bẻ mạnh một , rắc một tiếng, gậy gãy đôi.

“Á!”

“Con tiện nhân, lá gan của to lắm!”

Tiếng hét chói tai của Chu Dĩ Đường vang khắp nhà, làm xóm xung quanh xôn xao, chen nhau ló vào xem.

Từ Nghiễn Xuyên lẫn Chu Dĩ Đường đều không ngờ tôi dám ra tay, ngẩn ra một thoáng rồi đồng loạt lao về phía tôi.

dám đánh mẹ tao!”

Từ Nghiễn Xuyên vung quyền đánh tới.

“Tao phải đánh chết con tiện nhân này!”

Chu Dĩ Đường chộp lấy cây định vụt vào tôi.

Tôi nhanh chóng bắt lấy tay Từ Nghiễn Xuyên, chỉ nghe rắc rắc, hai tay hắn tức rũ xuống vô lực.

Từ Nghiễn Xuyên hét thảm liên hồi.

Nhân lúc Chu Dĩ Đường sững người, tôi giật lấy cây trong tay bà ta.

dám… dám làm vậy…”

Tôi khẽ mỉm :

“Mẹ chồng à, lần gặp , món quà ra mắt này bà có thích không?”

Chu Dĩ Đường vừa định chửi, tôi đã quất mạnh một nhát vào chân bà ta.

Bà ta đau đến kêu “ối” một tiếng, ngồi phịch xuống đất.

“Bây giờ đã có thể yên lặng nghe tôi nói ?”

Tôi nheo mắt nhìn chằm chằm bọn họ.

Chu Dĩ Đường và Từ Nghiễn Xuyên run rẩy vì đau, không dám hé một .

Trong mắt bọn họ lúc này, tôi chẳng khác nào ác quỷ, đã không thể đánh lại, chỉ còn cách cúi .

muốn thế nào?”

Giọng Từ Nghiễn Xuyên run run hỏi.

2

“T rước hết, chúng ta kết hôn, không chỉ tôi khỏi phải đi nông thôn, anh cũng vậy. Đây mới là ý nghĩa của hôn nhân.”

“Vậy nên, trong tình huống hai bên có lợi, đừng có bày vẻ tôi đang chiếm tiện nghi của anh.”

“Hiểu ?”

Từ Nghiễn Xuyên rùng mình, run bần bật.

“Cô gả cho tôi, thì chính là người nhà họ Từ, phải làm một người vợ hiền, chúng ta phải sống tốt nhau…”

Tôi nhướng , hỏi ngược lại:

“Ý anh là tôi ấm ức, còn nhà anh được sống thoải mái sao?”

Môi hắn run run, nói chẳng ra .

“Tôi có đủ cách trị các người. Trước hết, cho các người nếm chút màu sắc đã.”

Tôi lên, nhanh gọn nắn lại khớp tay hắn, rồi nhét vào tay.

Tiếp đó, tôi rút từ túi ra hộp phấn, nhanh chóng bôi loang lổ lên .

Khuôn trắng nõn tức biến thành bầm tím chằng chịt, khóe môi còn dính vệt máu đỏ.

Từ Nghiễn Xuyên và Chu Dĩ Đường trố mắt nhìn tôi, kinh ngạc cực độ.

“Cô… cô đang làm gì vậy?”

Giọng Chu Dĩ Đường run rẩy.

Tôi mỉm , chậm rãi nói:

“Các người không phải giỏi nhất là lật trắng thay đen sao? Giờ cũng nếm thử cảm giác này đi.”

Dứt , tôi một tay túm một người, lôi hai ra khỏi nhà.

Nhân lúc bọn họ còn kịp đứng vững, tôi đã chạy ra trước, mở toang cổng lớn, rồi gào khóc nức nở:

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, con sai rồi, mẹ ơi!”

“Con mới vào cửa, không biết phải quỳ, chậm một chút thôi mẹ đã bắt Nghiễn Xuyên đánh con rồi…”

“Nghiễn Xuyên, là con sai. Được gả cho anh, đó là phúc phần kiếp trước con tu được.”

“Anh là con trai giám đốc, còn tôi chỉ là một đứa nhà quê, tôi trèo cao rồi.”

“Từ nay tôi nhất định ngoan ngoãn hầu hạ mọi người.”

“Cha chồng là thần trong nhà, mẹ dặn con luôn ghi nhớ.”

Tôi khóc lóc thống thiết, khiến đám xóm xung quanh ngẩn ra, bầu không khí trước cổng bỗng nặng nề lạ thường.

Những từ “vừa vào cửa phải quỳ”, “phúc phần kiếp trước”, “cha chồng là thần”…

khi đặt cạnh nhau, lại mang sức nặng khủng khiếp.

Chu Dĩ Đường hét lên, nhào tới định bịt miệng tôi.

Tôi thuận thế ngã xuống đất, run run thể sợ hãi cực độ.

“Câm miệng! Đồ nói bậy!”

Bà ta giận đến tím tái , trông hệt ác phụ.

xóm không nhịn nổi, lên tiếng can:

“Dĩ Đường, có gì từ từ nói. Dâu mới vào nhà, quy củ cũng phải dần dần.”

“Đúng đó, làm thế chẳng phải khiến giám đốc Từ khó xử sao?”

“Chuyện này phải báo cho Hội phụ nữ mới được.”

“Có ai đi gọi cán bộ khu phố không?”

Chu Dĩ Đường giận run người, gào ầm lên, rõ ràng bọn họ mới là người hại:

“Không phải! Là nó đánh chúng tôi, nó còn bẻ gãy tay con trai tôi kìa!”

Mọi ánh mắt tức dồn về phía Từ Nghiễn Xuyên – kẻ đang cầm cây trong tay.

Não hắn nổ tung, trống rỗng, trong phút chốc liền quỳ sụp xuống trước tôi:

“Vợ ơi, xin lỗi, anh sai rồi!”

“Sau này tuyệt đối không còn chuyện này nữa, anh hứa!”

“Chúng ta về nhà đi, đừng làm phiền xóm nữa.”

Dù thường ngày hắn là kẻ ăn chơi lêu lổng, giờ lại…

Hắn quả thật rất thông minh – không câu nệ tiểu tiết, chỉ quan tâm kết quả.

Tôi nhìn chằm chằm hắn, đưa tay kéo lấy tay:

“Thật không?”

Thân hình Từ Nghiễn Xuyên khẽ run.

“Thật. Sau này tất nghe . Hôm nay… mọi người chê rồi.”

Khóe môi tôi cong lên, nở nụ lạnh:

“Vậy thì về thôi.”

“Anh thật sự nghe tôi hết sao?”

“Ừ.” – Từ Nghiễn Xuyên gật chắc nịch.

“Vậy chúng ta về.”

Tôi vịn tay hắn đứng dậy, khẽ nở nụ rực rỡ, chỉ hắn thấy.

Không hiểu sao, hai chân hắn mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững.

Khi chúng tôi nhau vào nhà, Từ Nghiễn Xuyên còn nắm chặt tay tôi,

chỉ có Chu Dĩ Đường tức đến dậm chân thình thịch.

Mọi người xì xào bàn tán:

“Thằng Nghiễn Xuyên cũng không tệ, đối xử vợ khách khí đó chứ.”

“Đúng vậy, đều là do mẹ nó thôi…”

“Tưởng nhà giám đốc Từ là gia đình biết điều, ai ngờ bà mẹ chồng lại khắt khe con dâu thế.”

“Chẳng lẽ giám đốc Từ ở nhà và ở xưởng lại khác nhau sao?”

“Cẩn thận miệng, chuyện này lộ ra ngoài, giám đốc Từ gặp rắc rối lớn.”

“Thật sự điều tra thì cũng hỏi con dâu mới. Nếu cô khăng khăng nói là nhà họ Từ ép buộc, vậy thì…”

Chu Dĩ Đường dần lấy lại bình tĩnh. Dù sao bà ta làm vợ giám đốc bao năm, tuy ngang ngược không phải kẻ ngu xuẩn.

Bà ta vội vàng giải thích:

“Bà con đừng hiểu lầm, tôi con dâu chỉ là bất đồng quan điểm, nó nghe nhầm mấy linh tinh, vừa rồi chỉ nói bậy, không phải chúng tôi nói ra đâu.”

Vừa giận vừa tức, Chu Dĩ Đường buộc phải hạ giọng, nếu không thật sự ồn ào lên thì ảnh hưởng đến uy tín của giám đốc Từ.

“Chúng ta làm xóm bao nhiêu năm, tính nết nhà tôi mọi người cũng rõ. Con nít lỡ , tôi thay nó xin lỗi, mong bà con đừng truyền ra ngoài.”

Nói rồi, bà ta vừa mềm mỏng vừa cứng rắn, đảo mắt nhìn từng người, rõ ràng là cảnh cáo.

Mọi người biết rõ nhà họ Từ thế lực sâu, chẳng ai dám dây vào, chỉ gượng vài tiếng rồi lục tục giải tán.

Chu Dĩ Đường đóng chặt cổng, quay vào trong, tức giận đến run người.

Tôi ngồi ung dung trên chiếc ghế bà ta từng ngồi, còn Từ Nghiễn Xuyên thì đứng sau bóp vai cho tôi.

“Cô…!”

Chu Dĩ Đường giận đến thịt mỡ trên cũng run lên.

Tôi điềm nhiên nói:

“Mẹ à, con và Nghiễn Xuyên vừa mới cưới, mẹ đi cắt ít thịt đi, chẳng lẽ con dâu mới chỉ ăn rau thôi sao?”

Từ Nghiễn Xuyên tức phụ họa:

“Mẹ, con đi mẹ, mẹ xếp ở hợp tác xã, con vào lò mổ lấy thịt.”

“Được.”

Chu Dĩ Đường nghiến răng ken két, đành phải đồng ý.

Tôi quay sang hỏi Từ Nghiễn Xuyên:

“Phòng ở đâu?”

“Phòng phía đông, anh dẫn đi.”

Căn phòng bừa bộn, tất quần áo, vớ, giày dép vứt đầy đất.

Tôi chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Từ Nghiễn Xuyên vội vàng nói:

“Anh dọn ngay đây.”

Tôi khoanh tay trước ngực, giọng thản nhiên:

“Mẹ, Nghiễn Xuyên phải dọn phòng, vậy chỉ có mẹ đi một mình thôi.”

Chu Dĩ Đường tức muốn nổ phổi chẳng thể làm gì, đành lấy tiền tem phiếu, hậm hực bỏ đi.

Dưới ánh mắt giám sát của tôi, Từ Nghiễn Xuyên bắt thu dọn.

“Nghiễn Xuyên, không biết thì tôi dạy cho.”

Hắn nhăn nhó, không dám phản kháng.

“Quần áo ngoài một chậu, đồ lót một chậu, vớ một chậu riêng.”

“Phiền phức quá!” – hắn lầm bầm.

Tôi liền cầm lấy cây trong tay.

Hắn tức rùng mình, động tác nhanh gió.

Trong vòng một tiếng sau đó: quét nhà, lau bàn, sắp xếp tủ quần áo, dọn dẹp đồ đạc, lau sàn, thay ga giường chăn gối – tất đều do Từ Nghiễn Xuyên làm. nào không đạt yêu cầu thì tức tôi “dạy bảo” lại, hắn cũng ngoan ngoãn sửa ngay.

Khi Chu Dĩ Đường xách hai cân thịt ba chỉ về, cảnh tượng đập vào mắt bà ta chính là — con trai cưng của mình đang ngồi ở sân giặt quần áo.

Bà ta xúc động đến mức nước mắt rơi lã chã.

Tùy chỉnh
Danh sách chương