Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

3

Ngay lúc giằng co, một chuôi kiếm bay tới đánh rơi cây trâm kia.

Ta bị đánh đau điếng, quay lại.

Thiếu niên Tạ Đạo mặc cẩm bào màu nguyệt bạch, từ hành lang bên kia đi tới.

Đường run rẩy ngẩng về phía Tạ Đạo.

Hắn mày kiếm sáng, thâm trầm hỏi: “ chính là nữ thất lạc nhiều năm của phủ Tướng quân?”

Ta im lặng nói.

“Lớn chốn hương dã, rốt cuộc vẫn mặt bàn.”

Câu nói , kiếp hắn đã nói quá nhiều lần.

Ta sớm đã vô động vu trung.

Khóe miệng ta gợi một nụ cười: “Điện hạ nói sai rồi. Hương dã thôn phu biết một giọt ân tình phải dùng một dòng suối báo đáp. Ngược lại chốn cửa cao nhà rộng , đa phần lại thấy vở kịch chim sẻ chiếm tổ chim khách, lại oán trách chim khách quay về, hôm nay thật khiến ta mở rộng tầm .”

Vừa dứt lời, mặt Đường đỏ bừng: “Tỷ tỷ, tỷ ý gì?”

“Ta thuận miệng nói thôi, cần để lòng.”

Tạ Đạo ta thoáng qua một tia kinh ngạc.

Trở lại viện hẻo lánh sắp xếp cho mình, ta dựa vào cửa sổ bật cười thành tiếng.

Nghĩ đến ánh cuối cùng của Tạ Đạo, thật sự châm chọc.

Kiếp , vì để xứng đôi với hắn, ta học lễ nghi, đọc thi thư, mài giũa tâm tính, đổi lại chẳng qua chỉ là một câu “Đông Thi bắt chước”.

gả cho Tạ Đạo, vốn dĩ nên là Đường.

Phủ Tướng quân trợ giúp Tạ Đạo đoạt lấy hoàng quyền, điều kiện chính là để nữ tử gia làm Hậu.

Đường rồi, trên dưới phủ Tướng quân chỉ lại ta, vị “thiên kim thật sự” thể dùng để giao dịch.

Một giọng nói phá vỡ trầm tư của ta.

?”

Nghe lại xưng hô , ta ngỡ cách cả một đời.

nhướng mày sang, mặt mày vẫn anh khí bức xưa.

Sống mũi ta cay cay, suýt nữa rơi lệ.

, sao muội lại đây?”

“Ta đã trở về.”

4

Mùa hè ba năm , ta nhặt trên núi.

Khắp hắn đều là vết thương do ngã, trên trán rươm rướm máu.

ba ngày ta tận tình chăm sóc, hắn mới tỉnh lại, câu tiên là hỏi tên ta.

Ta khựng lại: “ ta là A Du là .”

Ta vốn tên, thôn đều ta là đồ tạp chủng, phụ mẫu nuôi ta là đồ tiện nhân.

Nhưng phu tử học đường từng nói, Du là ngọc đẹp.

Ta tư tâm muốn dính chút tốt đẹp.

Hắn khẽ cười: “Vậy muội là nhé.”

đôi sáng lấp lánh của hắn, ta ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý.

Hắn nói cho ta biết, hắn là Nhị công tử gia kinh thành, phu nhân Tướng phủ là bá mẫu của hắn.

ta mới biết, gia là hoàng thương cự phú.

Ngày rời đi, hắn dúi vào tay ta một miếng ngọc bội.

, đợi ta trở lại, sẽ đưa muội đến kinh thành xem pháo hoa.”

Ta nắm chặt miếng ngọc bội ấm áp, chỉ coi một giấc mộng dài.

Nhưng ta thà rằng đó là một giấc mộng, cứ coi ta và hắn chưa từng gặp gỡ.

Ký ức kiếp thủy triều ùa về.

khi Đường rơi xuống hồ qua đời, ta bị đưa vào Đông cung.

Tạ Đạo trút giận cái của Đường ta.

Hắn mất đi yêu, vậy thì ta phải đau khổ.

Nghe lại tin tức của là trên quân thư.

, lần tiên ta cúi hắn.

Ta túm lấy cẩm bào của Tạ Đạo, giọng nói run rẩy: “ chàng hận ta thế nào, phạt ta ra sao , thể đừng đưa đi hay ?”

một hồi trầm mặc thật lâu, Tạ Đạo gỡ từng ngón tay ta ra, con phản chiếu dáng vẻ chật vật của ta.

“Dựa vào cái gì hại Đường vẫn thể sống tốt? Khi nàng ấy mới bao nhiêu tuổi? Khi nàng ấy vớt , ngay cả mẫu thân nhận ra nàng ấy. Mà lại thể bình an vô sự đứng đây, chưa thỏa mãn sao?”

 

 

Tùy chỉnh
Danh sách chương