Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta ngẩng đầu lên, mới phát hiện là Tạ Đạo cứu ta.
Nhưng ánh hắn vượt qua ta, nhìn về phía sau.
Liễu Đường Tiêu Lẫm cứu ra, đang rúc vào lòng ngực hắn.
mặt vẫn vương lệ, là vẻ quyến luyến ta chưa từng bao giờ.
Bàn tay Tạ Đạo nắm lấy tay ta bất giác siết chặt, khó giấu vẻ đau đớn giữa hai hàng lông mày.
Nhìn vẻ đau khổ của hắn, trong lòng ta dâng lên một loại khoái cảm báo thù, nhấn chìm nỗi đau nhói khi nhìn Tiêu Lẫm.
Tiểu thanh mai hắn nhớ thương nửa đời, trong lòng căn bản không có hắn.
Hắn buông tay ta ra, một lần đặt ánh lên người ta.
“Lần đầu gặp mặt là ta vô lễ rồi.”
xong câu , hắn xoay người rời đi.
7
Nhưng không vì trước ta lại mơ hồ.
Cảnh tượng Tiêu Lẫm ôm Liễu Đường muộn màng hiện lên trong đầu ta.
Ta cứ tưởng hắn khác với những người khác.
Ta đứng bờ sông, gió đêm thổi tà áo rung lên bần bật.
Đến tận bây giờ ta vẫn nhớ rõ cảm giác đau đớn khắc cốt ghi tâm khi người khác báo tin Tiêu Lẫm chiến tử sa trường, cốt vô tồn.
cốt vô tồn?
Không sai, Tiêu Lẫm ngay cả thể không tìm .
Hình ảnh Liễu Đường vớt lên kiếp trước đột nhiên đập vào trong óc.
thể sưng phù biến dạng, nhưng ta rõ ràng nhớ kỹ, sau tai trái nàng ta có một nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt, thể kia lại không có.
Lúc đó là ngâm nước làm mờ đi, nay nghĩ lại, hoá ra là sai ngay từ đầu.
Thiên hạ lại có chuyện trùng hợp ?
Trở lại viện, phụ đang đứng trong sân viện của ta.
Ông nhìn vẻ tóc mai rối bời của ta, khẽ nhíu mày không dễ phát hiện.
“Con đi ra ngoài? Với ai?”
Ta cụp thuận theo trả lời: “Tiêu Lẫm.”
đáp án , sắc mặt ông giãn ra.
Phụ đi về phía ta, người vương mùi giấy mực.
“Mười ba năm qua của con là chúng ta mãi mãi nợ con, nhưng sau ta và mẫu con nhất định sẽ dốc sức bù đắp con. Tiêu Lẫm là đứa trẻ tốt, mẫu con định gả con nó, con thế nào?”
, ta ngẩng đầu lên vẻ mặt ngây thơ: “ thì ?”
Ông trầm mặc một lát mới trả lời: “ con phải gả Tạ Đạo.”
Lời vừa ra, màn sương mù trong đầu ta lập tức vén lên.
Một phỏng đoán táo bạo chực chờ thốt ra.
là ta cần thể kia từ đâu mà có.
Sau khi tiễn phụ đi, trong lòng ta mới muộn màng đau âm ỉ.
Ta của kiếp trước, hình là một trò cười.
Phụ đi rồi, Mặc hầu hạ ta thay y phục.
Ta nhìn khuôn mặt non nớt của nàng, giống làm ảo thuật từ sau lưng lấy ra một gói bánh hoa mai.
Nhìn vẻ cười híp của nàng, trong lòng ta ấm áp.
Bất luận là kiếp trước hay lúc , nàng vẫn luôn ở cạnh ta.
Mặc vui vẻ mặt đỏ bừng, tinh nghịch : “Đi theo tiểu thư thật tốt, may mà lúc đầu ta không chọn vào phòng Nhị tiểu thư, Tiểu Tước ở viện cạnh ngày nào đánh đến thê thảm, trước đó suýt ném xuống giếng!”
Ta nhướng mày, có chút kinh ngạc.
Mặc tự lỡ lời, lè lưỡi chạy đi mất.
Nhưng ta lại rơi vào trầm tư.
Tiểu Tước trong miệng Mặc ta có ấn tượng.
là kiếp trước chưa đến lúc Liễu Đường chết nàng ta biến mất trong phủ.
Nàng ta vẻ lanh lợi, mặt có vài nốt tàn nhang.
Hơn nàng ta người mảnh khảnh tương tự Liễu Đường.
Trong lúc thất thần, chiếc cốc ở góc bàn rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ giòn tan.
Liễu Đường là giả chết, Tiêu Lẫm thì ?
là diễn kịch ư?
8
Ta bước ra khỏi viện, nhìn ánh trăng dải lụa mà thất thần.
Chưa đợi ta nghĩ ra bước tiếp theo nên làm thế nào, sự yên tĩnh người phá vỡ.
Tiêu Lẫm đứng cạnh ta khẽ hỏi: “ đang nhìn ?”
Ta giọng hắn trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cuối cùng vẫn là im lặng.
“Tiểu Ngư Nhi, giận rồi ?”
Ta không nên , đành phải im lặng đối diện.
Ta có tư cách mà giận, ta và hắn chẳng có quan hệ cả.
Duy trì giao tập giữa ta và hắn có lần tình cờ gặp gỡ nơi thôn núi kia.
Im lặng hồi lâu ta hỏi: “Lúc đầu tại huynh lại hôn mê núi?”
Hắn nhất thời nghẹn lời, nhưng nhìn làn da trắng đến gần trong suốt của ta dưới ánh trăng, cuối cùng cúi đầu trả lời:
“Ngọn núi đó có loại quặng hiếm , ta muốn vào ngày sinh thần của Đường nhi tặng nàng ấy một cây trâm bộ dao độc nhất vô nhị thế gian. Nhưng ta không cẩn thận lăn xuống vách núi…”
Ta gật đầu tỏ ý .
Do dự một lát sau ta vẫn quyết định hỏi ra vấn đề kia: “Tiêu Lẫm, trong huynh ta rốt cuộc là cái ?”
Ta nhìn chằm chằm hắn, không hắn cơ hội né tránh.
“Tiểu Ngư Nhi, Tiểu Ngư Nhi…”
Giọng hắn có chút vô lực.
Trong lòng ta rõ, hắn coi ta là trò tiêu khiển.
Sự mật giữa chúng ta là công cụ hắn dùng để kích thích Liễu Đường.
Lúc hắn rời đi, ta trả lại miếng ngọc bội kia hắn: “Sau đừng gọi Tiểu Ngư Nhi , để người khác sẽ đàm tiếu.”
Hắn sững sờ tại chỗ, hồi lâu mới đáp một tiếng “”.
Không đứng bao lâu, mặt ta lạnh buốt.
Ta nhớ tới một thầy tướng số gặp ở kiếp trước.
Ông ta nhìn tay ta nghiên cứu hồi lâu.
Ông ta bảo ta, lục duyên thanh thiển là số mệnh của ta.
Ta lúc đó không để ý.
Lại không ngờ một lời thành sấm.
, thì ta sẽ không nương tay .
“ Mặc.” Ta mở miệng, giọng bình tĩnh đến mức không ra chút gợn sóng nào.
Cô bé nha hoàn lập tức chạy từ cạnh tới: “Tiểu thư?”
“Mấy hôm trước em , Tiểu Tước ở phòng Nhị tiểu thư, suýt ném xuống giếng?”
Nụ cười mặt Mặc thu lại, ghé sát hơn, hạ thấp giọng: “Đúng ạ, thật đáng thương. Mấy ngày nay đều ốm, chẳng ai quan tâm.”
Ta trầm ngâm một lát.