Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trước khi ông nội qua đời, ông còn rằng hồi nhỏ, ta và chàng từng gặp nhau, chơi với nhau rất vui vẻ nên giúp ta định ra mối hôn sự . Sau đó, ta sốt cao một trận, không còn rõ nhiều chuyện.
Sau khi uống rượu hợp cẩn, cởi bỏ bộ áo cưới nặng nề, ta hỏi chàng: “Bùi Độ, chàng còn chuyện hồi nhỏ của hai chúng ta không?”
Bùi Độ nghe vậy, động tác của chàng khẽ khựng lại, khóe khẽ nhếch lên một nụ cười gần không thể nhận ra: “ quá lâu rồi, ta không rõ.”
Thân thể chợt nhẹ bẫng, ta chàng ôm vào lòng, đặt lên đùi. Chàng chằm chằm vào ta, đồng t.ử sâu thẳm: “Sao tự nhiên nàng lại hỏi chuyện hồi nhỏ?”
Ta kể cho chàng nghe chuyện mình sốt cao nên không gì, chàng lập tức xoa ta: “Không thì thôi, hai chúng ta hãy cùng về tương lai.”
Ta gật .
khuôn mặt tuấn tú của phu quân càng gần, ta khẽ nhắm mắt lại. mềm mại, hơi lạnh khẽ chạm vào. Thân thể ta khẽ run rẩy, giác tê dại từ lan dần trái tim, rồi lan ra khắp tứ chi.
Bùi Độ nhận phản ứng của ta, bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ nhẹ sau lưng ta: “Đừng sợ.”
Hơi thở ấm nóng phả vào mặt ta trở nên dồn dập hơn, Bùi Độ khẽ gọi tên ta: “Tuyết Ý, há miệng.”
Ta ngoan ngoãn hé . Ngay lập tức, nóng bỏng mang theo hơi rượu xông thẳng vào, gây ra một trận run rẩy tê dại. Sau đó là trận cuồng phong bão táp ngập trời.
Mưa tạnh mây tan, khi ta nhắm mắt định ngủ thì bỗng nhiên lại chàng kéo vào lòng.
Giọng chàng mê hoặc: “Thêm một lần nữa, không?”
Ta vô thức gật . Mà khoan, không người ta chàng không nặng d.ụ.c sao? Không kịp nghĩ kỹ, ta lại chàng kéo vào một vòng xoáy cuồng nhiệt .
Bùi Độ quả là một phu quân rất tốt. Sau khi thành thân, chàng tách phủ ở riêng, cũng không quá gò bó ta. Mỗi tan ca, chàng đều mang về những món ngon vật lạ từ phố.
phủ không có nhiều người, việc quản lý phủ cũng cực kỳ thuận lợi. Chỉ có một điều phiền não đó là nhu cầu của chàng về phương diện kia hơi lớn.
Thời tiết se lạnh, tuyết bay lất phất bên ngoài, Bùi Độ khi rảnh rỗi không mấy khi ra ngoài, mà cứ quấn quýt bên ta.
phòng đốt than sưởi ấm, chàng dùng bữa xong, uống canh nóng là chóng no ấm sinh dâm dục, chẳng còn màng phong thái đoan chính, nghiêm nghị của bậc quân t.ử thường nữa, giữa thanh thiên bạch nhật cứ quấn lấy ta mà quấy nhiễu.
Ban , ta thật sự không thể ra chàng lại là người không biết tiết chế vậy. Nhưng nghĩ lại lời người hầu chàng giữ mình sạch hai mươi lăm năm, ta cũng không là không thể hiểu .
Nhưng mà… Hai mươi lăm năm? Bùi Độ lớn hơn ta tám tuổi sao?
Ta chìm vào suy tư, bỗng nhiên … vẫn nên bồi bổ cơ thể cho chàng nhiều hơn .
Quấn quýt nhau vài tháng, chẳng mấy chốc Tết Lạp Bát, Bùi gia tổ chức gia yến, cần chuẩn trước vài .
Nơi ta và Bùi Độ ở chỉ cách Bùi phủ một con phố, ta qua đó giúp đỡ.
Gia yến lần do sắp xếp, ta học quan sát bên cạnh. xuất thân từ Tiết thị Thanh Lang danh tiếng, môn đăng hộ đối với Bùi gia, từng lời , hành động đều rất mực quy củ, việc nội trợ cũng quản lý đâu ra đấy.
Một gia tộc Bùi gia, mọi chuyện đều phức tạp, nếu Bùi Độ là trưởng tử, e rằng chàng cũng không thể nào lấy ta một cách thuận lợi .
Đúng lúc đang bận rộn chuẩn , người hầu ở cửa bỗng báo rằng cậu Hai về rồi. đang sắp xếp mọi việc, sắc mặt vui vẻ nên vội vã ra phía cửa, khi còn vội vàng liếc ta.
Ta cũng chóng theo.
số một trai gái của Đại phòng, Đại tiểu thư xuất giá, còn lại cậu Hai coi bảo bối mắt. Khi ta và Bùi Độ đại hôn, hắn đang ở Giang Nam, không thể về kịp, chỉ gửi quà .
cổng sân, ta gặp ngay một nam t.ử trẻ tuổi vận một bộ y phục đen nhánh, đuôi ngựa buộc cao. Dung mạo người Bùi gia đều không tồi, cậu Hai Bùi cũng vậy, giữa hàng mày và ánh mắt có phần kiều diễm, thêm thần thái sinh động, toát lên vẻ phóng khoáng, phong lưu.
hắn là lập tức oán trách: “ Nhi, sao con về Kinh mà không báo một tiếng? Để ta sai người ra bến tàu đón con.”
“Có gì mà đón?” Bùi không bận tâm. Hắn ngẩng lướt qua mọi người Bùi gia, ánh mắt chợt dừng lại, vài hơi thở sau lại chóng hoàn hồn: “Vị là…?” Hắn ta mà hỏi vậy.
Ta há miệng, định lên tiếng, nhưng hơn ta một bước, trả lời hắn: “Đây là vợ cưới của chú Hai con, con gọi là thím đấy.”
Bùi lảng mắt , cũng không chào hỏi, ngược lại đ.á.n.h trống lảng sang chuyện khác.
“Nhắc , chú Hai của con đâu?”
“Đương nhiên chú Hai của con đang bận việc công…”
Hai mẹ con Đại phòng chuyện tay tay về phía trước.
Ta theo sau, hơi khó hiểu. Đại phòng , một người rồi lại một người, sao ai nấy đều có vẻ có ý kiến với ta vậy?
Sau khi trở về, lòng ta phiền muộn, lập tức trút bầu tâm sự với Bùi Độ. Thế nhưng ta sau khi Bùi Độ nghe xong, biểu đó phần không đúng. Chàng khẽ rũ mắt, mắt ôn nhu thường lại lộ ra vài phần lạnh lẽo khó tả.
“Bùi …” Bùi Độ ân cần xoa ta: “Nàng không cần bận tâm, nó còn trẻ, khó tránh khỏi việc thất lễ.”
Lúc ta phản ứng lại, ta xấu cháu trai chàng trước mặt Bùi Độ nên ngượng ngùng chữa lời: “Thật ra cũng không nghiêm trọng thế đâu, ta hắn vẫn biết lễ tiết, sau khi về thì chóng thi lễ với trưởng bối ngay, có lẽ là do không quen ta nên hắn hơi ngại ngùng chăng.”