Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng người nhà hắn không ngu ngốc, nhìn ra sơ hở, nhất định đòi báo quan truy xét.
Lại một lần nữa, ta tìm đến người!
Ta khóc lóc thề thốt, rằng ta sẽ không làm chuyện thương thiên hại lý nữa. Ta cầu xin người, vì mẫu thân đã khuất, hãy giúp ta lần cuối!
Cuối cùng, người cũng mềm lòng, dùng quyền thế trong tay, xóa bỏ chứng cứ quan trọng của vụ án.
Sợ ta lại gây họa, người dứt khoát từ quan, đưa ta rời kinh thành, trở về cố trạch…
12
Trở về cố trạch, ta cũng muốn yên ổn, là Giang Minh tự mình đến trêu chọc ta trước.
Hắn đặt rắn độc trên con đường ta nhất định phải đi qua khi đi dâng hương, hắn cho rằng ta không biết, đại phu nói ở đây cực kỳ hiếm khi xuất hiện loại rắn này, mà Giang Minh vừa hay lại đến từ quê hương của thuốc rắn.
Ta vốn muốn tìm hắn, sai người chặt tay hắn, tìm mấy lần cũng không thấy người đâu.
Ta định bỏ qua, nhưng hắn lại tự mình tìm đến cửa.
Ta thật sự rất muốn xem hắn giở trò gì, vả lại hắn có một bộ da tốt, người ta tự đưa đến cửa sao ta lại không nhận, cùng lắm chơi chán rồi vứt đi.
Người lại cứ cho rằng Giang Minh chăm chỉ học hành, là một mầm non tốt để làm quan, còn đích thân viết thư tiến cử cho hắn.
Thậm chí trước khi lâm chung vẫn còn khuyên nhủ ta sống tốt với hắn.
Người còn cảnh cáo ta, nếu động tay động chân với Giang Minh, khiến hắn có mệnh hệ gì, chứng cứ phạm tội của ta sẽ bị công khai.
Chậc chậc chậc, người khác không biết còn tưởng Giang Minh là nhi tử ruột của người đấy!
Nhưng ta cũng thật sự không hiểu nổi, người đã không còn nữa, làm sao còn có thể tố cáo tội ác của ta được chứ.
Ta không dám lơ là, người chỉ nói Giang Minh không được có mệnh hệ gì, đâu có nói người nhà hắn không được đâu.
Vẫn là người dạy ta, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Người nói người đã xử lý biết bao nhiêu vụ án oan sai, đều là có người tố cáo lên công đường, mở lại hồ sơ xét xử, mới khiến vụ án được làm sáng tỏ, khiến người bị hại được minh oan.
Vậy nếu không có ai tố cáo lên công đường thì sao, không ai lật lại vụ án thì sao? Chẳng phải chân tướng sẽ bị che giấu sao?
Giang Minh đón cả nhà hắn đến vừa đúng ý ta, cả nhà phải tề chỉnh mới vui chứ.
Giang gia quả nhiên chẳng có thứ gì tốt đẹp, vừa đến đã muốn nắm thóp ta.
Ta còn lo người nhà đông đúc, sau này động tay động chân sẽ bất tiện, Giang mẫu lại thay ta đuổi hết người hầu đi.
Còn có cả nhà cữu cữu của Giang Minh, cái loại mèo mả gà đồng nào cũng muốn chạy đến hút máu ta.
Còn vọng tưởng lấy nữ nhi huyện thành, cũng không tự lượng sức mình.
Chu gia là người ta tìm đến, giục họ đưa sính lễ cũng là chủ ý của ta.
Tòa nhà mới quả nhiên là một miếng bánh thơm ngon, nhẹ nhàng đã khiến hai nhà vốn thân thiết yêu thương nhau trở mặt thành thù.
Hộp bánh độc Giang đệ mang đến xin lỗi cữu cữu hắn là do ta lén bỏ vào.
Khi quan binh đến bắt người cũng là ta đi báo tin để Giang đệ trốn đi.
Đêm đó cũng là ta đi đưa bạc cho Giang đệ, thừa lúc hắn không để ý đẩy hắn xuống sông.
Xử lý xong Giang đệ thì đến lượt Giang Minh, chuyện này lại khiến ta có chút kiêng kỵ, dù sao hắn có mệnh hệ gì thì tội ác của ta sẽ bị công khai.
Cho nên ta nào dám để hắn xảy ra chuyện, ta chỉ là thiết kế để hắn và Hạnh biểu muội yêu quý của hắn “bỏ trốn” mà thôi.
Hai người bọn họ đang ân ái mặn nồng trong cái viện mà ta từng bị phụ thân nhốt năm năm đấy.
Trong gian nhà đó có một ám các, là do ta bị nhốt rảnh rỗi đào ra, vừa hay có thể chứa được hai người, có bất ngờ không, có ngoài ý muốn không.
Ta nghĩ xem, trong nhật ký của người những kẻ hung thủ đã xử lý xác chết như thế nào nhỉ, à đúng rồi, ta dùng vôi.
Phụ thân xem đi, ta cũng rất ham học hỏi đấy chứ, nhưng người chưa bao giờ khen ngợi ta.
Về phần Giang mẫu, đã là nỏ mạnh hết đà.
Bà ấy chẳng phải thích cho ta uống thuốc sao? Ta sẽ cho bà ấy uống cho đủ luôn, cái phương thuốc đó là do chính bà ấy tìm, thân thể bà ấy càng ngày càng suy yếu cũng không trách ta được.
Nhưng mà, để treo bà ấy lên mái hiên cũng tốn của ta không ít công sức, may mắn là trong viện bà ấy chỉ có một nha hoàn, đã sớm bị ta sai đi rồi, cho nên ta có rất nhiều thời gian.
Về phần Giang muội, căn bản là một kẻ không chịu được việc gì, còn chưa kịp dọa nạt nàng ta, nàng ta đã tự mình phát điên rồi.
Haizz, chỉ là ta ngàn tính vạn tính vẫn là kém một nước cờ.
Ta làm sao có thể tính được người lại viết tội ác của ta vào thư, giao cho hảo bằng hữu Tống đại nhân của người, dặn dò ông ta một khi Giang Minh xảy ra chuyện gì, thì hãy mở lá thư này ra.
Người thật sự vừa ngốc vừa ngây thơ, ta là nữ nhi của người đấy, sao người có thể giúp người ngoài hãm hại ta chứ.
Hơn nữa ta nói không sai, phụ thân ta chính là không biết nhìn người, người cho rằng Tống đại nhân là một người thanh liêm chính trực sao?
Ông ta căn bản không tuân thủ lời hứa, mà đã sớm mở phong thư ra, lấy được chứng cứ phạm tội của ta rồi.
Người nói người trao cho người ta một cái nhược điểm lớn như vậy, chẳng phải là ngốc hết chỗ nói sao.
Tống đại nhân đương nhiên sẽ không tố giác ta. Ông ta muốn ta thay đổi dung mạo, giả làm đích trưởng nữ của ông – nữ tử vì ở quê nhà thủ hiếu nhiều năm mà lỡ dở chuyện hôn nhân – để gả cho Lý đại nhân nơi kinh thành.
Ông ta mấy năm trước vướng tang sự ở nhà, khi tái xuất giang hồ đã dùng một vài thủ đoạn rất đặc biệt, vừa hay lại dính líu đến một vụ án tham ô.
Chuyện này nói lớn cũng lớn nói nhỏ cũng nhỏ, hoàn toàn xem người điều tra vụ án xử lý thế nào, mà Lý đại nhân vừa hay lại là người điều tra vụ án này.
May mắn là ta ở kinh thành không lâu, sau khi gả cho Trịnh Thành cũng luôn ở ẩn ít giao du, ngoài nhà họ Trịnh ra, ở kinh thành không có nhiều người biết ta.
Tống đại nhân bảo ta không cần lo lắng nhiều, nói Trịnh đại nhân năm trước phạm tội đã bị bãi quan, cả nhà rời khỏi kinh thành rồi.
Nói đến Lý đại nhân này, ta và ông ta cũng có chút duyên nợ, nghe nói ông ta có một thứ nữ, năm xưa gả cho biểu đệ của Trịnh Thành, biểu đệ này chết yểu, thứ nữ đó được đón về nhà.
Nghe nói sau này nàng ta còn cướp mất mối nhân duyên của đích nữ, dù sao thì kết cục cũng không tốt lắm.
Ta còn nghe nói, Lý đại nhân lần lượt khắc chết bốn thê tử, haizz, xem ra Lý gia cũng không trong sạch gì, ta có thể đến vũng nước đục này, hoàn toàn là nhờ phụ thân ta ban tặng.
13
Sau khi xuân về, ta ngồi lên chiếc kiệu hoa hướng về kinh thành.
Lan Linh và Giang muội bị ta bỏ lại ở cố trạch, nhưng không lâu sau, lại truyền đến tin cố trạch bị cháy, cả hai đều không thoát ra được.
Tống đại nhân này cũng thật là, đã coi ta là nữ nhi của ông ta rồi, đương nhiên ta và ông ta cùng vinh cùng nhục, hai con nha hoàn không làm nên trò trống gì, có gì đáng lo ngại chứ, chẳng phải là quá cẩn thận sao.
Xe ngựa chạy trên con đường quan đạo quen thuộc, hoa dại hai bên đường đua nhau khoe sắc, mây trời cuồn cuộn biến hóa khôn lường, gió mát thổi tung mái tóc mai của ta.
Ta vén lại mái tóc hơi rối: Kinh thành, ta đã trở về!