Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
32
tôi tỉnh lại.
Ngạc nhiên phát hiện mình và Tống Tịch Nguyệt đang ở chung phòng bệnh.
Mẹ Tống thấy tôi tỉnh, vội vàng hỏi han đầy lo lắng.
Tôi lắc đầu, ra hiệu rằng mình vẫn ổn.
“May mà không thương chỗ hiểm, chỉ cần dưỡng thương là sẽ hồi phục.”
Ánh mẹ Tống lướt qua vết thương của tôi, khẽ run lên:
“Mộc Sâm.”
mở miệng, nước rơi xuống:
“ chịu khổ rồi… đều là cứu .
“Là của , xưa nói nặng lời quá.”
lời kể của mẹ Tống, tôi mới hiểu được nút thắt trong lòng .
Trước đây từng giúp đỡ cậu bé.
Mẹ mất sớm, cha ngồi tù, không ai chăm sóc.
thấy tội nghiệp, chu cấp ăn học đến cậu ấy tốt nghiệp đại học.
Kết quả là thứ hai sau tốt nghiệp, cậu cố ý g.i.ế.c người mà tù.
Cha cậu vậy, chỉ vài câu cãi mà nổi điên sát hại người.
, trái tim mẹ Tống nguội lạnh.
không hiểu sao khác về hoàn cảnh trưởng thành, mà kết cục vẫn giống .
Cuối cùng, đổ cho… gene.
Mẹ Tống xin tôi: “Mộc Sâm, xin , ngày ấy quá chủ quan, thành kiến, thật bất công với .
“ không giống họ, là đứa trẻ tốt.”
Mẹ Tống dịu dàng giúp tôi lau nước :
“ sẽ không can thiệp của hai đứa nữa.
“ , luôn giấu Nguyệt, nói hay không, tự quyết định.”
Tôi im lặng hồi lâu, khẽ nói:
“Không cần đâu… đã qua rồi.”
Ba đã trôi qua, tôi không dám chắc tình của Tống Tịch Nguyệt dành cho mình.
Nhắc lại cũ.
Nếu tình không , thì lại thêm lần bẽ bàng.
Tôi cúi đầu, tim nghẹn lại chua xót không chịu được,
Thì bất ngờ giọng nói vang lên bên cạnh: “Lâm Mộc Sâm, lại tự cho là đúng nữa rồi à?”
Tôi quay đầu lại.
Không biết nào Tống Tịch Nguyệt đã tỉnh.
Anh run giọng, đỏ hoe chất vấn: “Lại muốn thay anh quyết định mọi thứ sao?
“ nói bỏ là bỏ được à?”
33
Mẹ Tống đã rời được lúc.
Tôi thấy tiếng Tống Tịch Nguyệt bước xuống giường, về phía tôi.
“ .”
Tôi lập tức căng thẳng, chuẩn tinh thần anh .
tôi nhu nhược, tôi nói dối, thậm chí tôi vô tình.
Nhưng Tống Tịch Nguyệt lại ôm chầm lấy tôi lòng, khẽ nói: “Quãng thời gian đã rất vất vả rồi phải không?”
Nước tôi lập tức rơi như mưa.
Làm sao không vất vả cho được?
Đau đớn chia tay, áp lực trả nợ.
cả sự quấy rối không dứt của Trần Vân Xuyên.
Khoảng thời gian , tôi luôn gặp ác mộng, tỉnh dậy là thấy chán chường đến hừng đông.
tiết kiệm , sốt hay không dám bệnh viện.
Lúc khó khăn nhất, tôi đã dùng số điện thoại mới lén gọi cho Tống Tịch Nguyệt.
Gọi được rồi, không dám lên tiếng.
Chỉ mỗi “Alo” của anh, tôi thu âm lại, lại không biết bao nhiêu lần.
“Đừng khóc nữa, ngoan, anh ở đây rồi.”
Tống Tịch Nguyệt khàn giọng, hôn lên trán tôi từng cái :
“Là của anh, anh chưa làm đủ tốt, không cho đủ giác an toàn.”
Tôi được anh ôm chặt lòng, nước thấm ướt cả cổ áo anh.
“Gia đình anh phức tạp, trong mối quan hệ này, luôn là người chịu khổ hơn.”
Tống Tịch Nguyệt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
“Mộc Sâm, cho anh cơ hội, đừng để chúng lại lỡ nữa.
“ nay cùng xem tuyết ở Trường Đảo nhé, được không?”
34
Kết quả điều tra của cảnh sát đã .
Người đàn ông trung niên ung thư, không sống được bao lâu.
Vốn thể kéo dài sự sống bằng thuốc đắt , nhưng ông không .
Cơn đau hành hạ khiến tinh thần ông sụp đổ hoàn toàn.
thế mới nhắm những người như mẹ Tống để ra tay.
Cùng lúc , đoạn video tôi chiến đấu với kẻ xấu lan truyền trên mạng.
Chính phủ trao cho tôi bằng khen “Người dũng nghĩa hiệp” và thưởng.
danh tiếng của tôi ngày càng lan xa, cha tôi từng g.i.ế.c người bới móc ra.
Tôi nghĩ sẽ chửi bới không thương tiếc.
Nhưng không phải vậy.
【Đại Thanh đã sụp đổ rồi, vẫn người cổ hủ kiểu liên đới à, tsk.】
【Cha cô ấy phạm tội thì liên quan gì đến cô ấy, buồn cười thật.】
【Mấy người cô ấy, mong lần sau ra đường gặp cướp không ai cứu mấy người nha.】
【Chị gái ơi đừng để ý, chị thật dũng , thật tuyệt vời.】
Tôi nghiêm túc đọc từng bình luận.
Không nhịn được ôm mặt bật khóc, mấy ngày nay tôi khóc quá nhiều rồi.