Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi trả lời một : 【Ừm】.
Tự: 【Tống Trì có ngồi cạnh không?】
Tôi: 【Có.】
Tự: 【Giúp tôi nói cậu một câu, tôi không gánh giùm đâu.】
Tự: 【Bảo cậu tự thú đi.】
Tôi dòng tin nhắn, khóe môi khẽ nhếch.
Xem ra thật không chịu nổi nữa .
Tôi đặt điện thoại xuống. Tống Trì.“Anh Tống.”“Ừ?”
“Thật ra vẫn muốn hỏi anh một chuyện.”“Chuyện gì?”“Anh anh Tự thân lắm à?”
Tống Trì tức cảnh giác.“… bình thường.”“Sao thế?”“Không có gì.”Tôi mỉm cười.
“Chỉ là thấy hai tính cách đối hẳn.”
“Một lạnh lùng, còn một …”
“Một sao?”
“Một âm thầm thích hiện.”
Tống Trì suýt phun ra.“ âm thầm thích hiện?”“Anh Tự chứ .”Tôi giơ điện thoại lên chỉ.
“Quân bảo là anh ấy chính là Tự mà.”“Nhưng hôm nay gặp anh Tự ở thư viện đó.”Tống Trì run tay.
bị anh đổ ra ngoài một chút.
Anh luống cuống lấy khăn giấy lau.“… gặp à?”“Ừm.”“Nói gì… cậu ?”Giọng anh bắt đầu run nhẹ.
“ không nói gì.”Tôi cố tình kéo dài giọng.“Chỉ cảm ơn anh ấy một chút.”
“Cảm ơn cậu ?”“Đúng , cảm ơn vì đã quân của .”
Sắc mặt Tống Trì tái nhợt.“Thế… cậu nói gì?”“Cậu ấy nói…”
Tôi thẳng vào Tống Trì, từng từng rõ ràng:
“Cậu ấy nói chưa từng kết bạn .”Không gian bỗng im bặt.Tống Trì ngồi cứng đơ trên ghế.
Ánh dao động liên tục, hoàn toàn không dám tôi.“À… vậy à.”
Tống Trì cười gượng hai tiếng.
“Có khi… có khi là cậu ấy quên thôi.”
“Trí nhớ của cậu không tốt lắm.”
Tôi thở dài.
“ đúng ha.”
“Dù sao như anh ấy là học bá mà, đầu toàn là kiến thức.”
“ gì có thời gian để quan tâm mấy chuyện linh tinh như tụi mình.”
Tống Trì thở phào nhẹ nhõm.Tưởng rằng đã lừa qua được.Vội vàng đổi chủ đề:“Mau ăn đi, đồ nguội .”Tôi cúi đầu ăn cơm.
Nhưng lòng đang âm thầm tính toán, phải sao để ép anh tự khai.
Ăn cơm xong.Ra khỏi nhà hàng.
Tình cờ đi ngang một tiệm trà .“ muốn trà .”“Để anh mua.”
Tống Trì tức chạy đi.Không lâu sau, anh ấy quay hai trà tay.“Cho này.”
“Nửa đường, không đá, thêm trân châu đen.”Tôi nhận lấy trà .
một ngụm.“Ngon thật.”“À mà, anh Tống nè.”
“Ừ?”“Quân nói anh ghét nhất là trà .”“Nói đó là đồ rác rưởi.”Tống Trì đang trà còn .
Nghe vậy suýt sặc.“Khụ khụ khụ khụ…”
Anh ấy ho sặc sụa.“… nói vậy?!”“Quân chứ .”
Tôi lắc lắc điện thoại.“Anh ấy còn nói, anh trà là bị đau bụng.”
Mặt Tống Trì tức chuyển sang màu xanh lè.
trà tay cầm không xong, mà bỏ chẳng được.“Cậu … cậu nói bậy!”“Anh rất thích trà !”
Để chứng minh, anh ấy hút một ngụm thật mạnh.
Kết quả hút quá nhanh, trân châu mắc kẹt cổ họng. thêm một trận ho dữ dội.
Tôi vội vã giúp anh ấy vỗ lưng.“Từ từ thôi.”“Có giành anh đâu.”Tống Trì ho chảy cả .
tôi bằng ánh vô cùng oán.
Ánh như đang nói: “Cô ơn tha cho tôi đi.”
lòng tôi cười như nở hoa.Cho anh diễn.Cho anh đóng kịch.Giờ … gặp báo ứng ha.
6
Cuối tuần.Trường tổ chức giải rổ.Tống Trì là cầu thủ chủ lực.
Để chuẩn bị toả sáng trận này, anh ấy đã nhắn tin từ tài khoản “quân ” nhắc tôi từ ba ngày trước:
【Chủ nhật này có rổ, Tống Trì ra chính.】
【Nhớ cổ vũ cho cậu .】
【Mang theo chai .】
【Tốt nhất là thao vị chanh xanh.】
Tôi tin nhắn, chỉ trả lời đúng một : 【Ờ】.
ngày thi đấu.
Nhà thi đấu chật kín .Tôi cố tình trễ một chút.
Lúc vào nơi, trận đấu đã bắt đầu.Tống Trì mặc áo rổ đỏ, chạy trên .
Mồ hôi lăn dài trên gương mặt.Đúng kiểu bùng nổ hormone.
Không phủ nhận, tên này… đúng là đẹp trai thật.
Mỗi lần anh ấy ném , cả vang lên tiếng hét chói tai của đám nữ sinh.Tôi tìm một góc kín đáo ngồi xuống.
Trên tay cầm một chai chanh xanh.Giữa giờ nghỉ.
Tống Trì kéo áo lên lau mồ hôi.Cơ bụng săn chắc lộ ra.Cả hét ầm lên lần nữa.
Ánh anh ấy quét quanh khán đài.Như đang tìm đó.Khi thấy tôi, anh ấy tức sáng rỡ.
Vừa định chạy .Tôi đứng dậy.Bước thẳng về phía khu nghỉ bên kia .
Nơi đó có Tự.