Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tên đầu ôm đầu: “Các đồng chí cảnh sát ơi, là nhỏ này bắt nạt bạn gái tôi, tôi mới nghĩ đến đến dạy dỗ một chút , tôi còn hết mà.”
Tôi: “Cậu là bạn trai cô ta à? Vậy cái thai trong bụng cô ta cũng là cậu hả?”
Tên đầu nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu.
“Tiểu Tiểu, em có thai hả? Sao không nói cho anh .”
Tiểu Tiểu ngạc nhiên vì tôi nói cô ta có thai, lập phản bác mình mang thai.
Tôi liếc mắt, quả nhiên là cô ta tự có thai, còn muốn đổ tội cho tôi.
Tôi trêu tên đầu : “Chắc tên cậu không phải là Quần Lót hay chứ?”
Tên đầu lại một lần nữa kinh ngạc: “Sao chị tôi tên là Vương ?”
Hừ.
Nói như vậy, đúng là khiến Tiểu Tiểu mang thai, chỉ là này không phải là kia.
Tôi lắc đầu, bật cười thành tiếng.
Cuối cùng, Vương và Tiểu Tiểu đều bắt đi.
Đợi bọn họ đi rồi, chủ nhà 503 mới mở .
“Nguy hiểm quá, may mà cô không có nhà, không tôi không dám nghĩ cô sơ mở gặp phải . Cô đưa cả nhà bọn họ vào đồn cảnh sát rồi, đợi bọn họ ngoài chắc chắn trả thù cô , tốt nhất cô nên nhanh chóng tìm nhà đi đi.”
Nghe lời nhắc nhở thiện 503, tôi bảo cô ấy yên tâm.
“Tôi đang tìm nhà rồi, qua một thời gian nữa đi, trước khi đi, bọn họ còn dám đến trêu chọc tôi tôi không ngại cho bọn họ thêm một bài học đâu.”
…
Vương và Tiểu Tiểu cảnh sát giáo dục một phen rồi được thả , dù sao bọn họ cũng có hành vi thực chất nào.
Sau khi bọn họ trở về, Vương liền vào ở phòng 502.
Đợi đến khi Vương tỷ trở về, còn kịp tìm tôi báo thù phát hiện nhà trộm mất rồi.
Chị ta đứng ở lớn tiếng quát mắng tên đầu : “Mày là cái thá , không tiền không quyền, gái tao ưu tú như vậy, sao có thể đến loại tạp nham học hết cấp hai như mày!”
Tên đầu cũng không chịu thua kém: “Cô còn tưởng gái cô là sinh viên đại học chắc, là lừa cô , chỉ là đứa bưng bê ở quán bar , không phải thấy có chút nhan sắc, tôi thèm đến à? Dù sao cũng có thai rồi, gả cho tôi còn được mấy vạn tiền sính lễ, không tôi cho cả mười mấy xã xung quanh gái cô là loại !”
Vương tỷ một tràng lời tên đầu cho ngất xỉu, Tiểu Tiểu lúc này mới từ trong nhà đi .
Cô ta thấy mẹ mình ngất xỉu, không nghĩ đến gọi 120, mà lại độc ác về phía nhà tôi.
“ không phải tại mày mọi đã không vạch trần, mẹ tao có mệnh hệ , tao nhất định bắt mày đền mạng!”
Mối thù này đã vượt qua khuôn khổ chiếc quần lót và một cái thai rồi.
Đâu phải tôi bảo cô ta giả sinh viên đại học, cũng đâu phải tôi khiến cô ta có thai, càng không phải tôi mẹ cô ta ngất xỉu.
Vậy mà cũng có thể báo thù lên người tôi, thật là vô lý.
Đến ngày hôm sau gặp lại bọn họ đã là khung cảnh một gia đình vui vẻ hòa thuận yêu thương nhau rồi.
Vương tỷ gửi thiệp mời trong nhóm cư dân, còn đặc biệt gửi riêng cho tôi một tấm.
“Phụ nữ ấy à, vẫn là phải lấy chồng, không kiếm được nhiều tiền đến mấy cũng vô dụng , người phụ nữ không có đàn ông thương không sống thế nào luôn ấy.”
Tôi: “Cầm cái tư tưởng trọng nam khinh nữ chị cút xéo đi, phụ nữ cũng có thể tự lực cánh sinh, chứ không phải đem nghĩa cuộc đời có thành công hay không trói buộc vào đàn ông.”
Vương tỷ: “Mày là đang ghen ăn ở .”
Tôi cứ tưởng nhà 502 từ nay về sau yên ổn.
Cho đến khi trước nhà tôi thường xuyên xuất hiện đủ loại rác rưởi, và những gói hàng xé nát bươm, tôi mới bọn họ chỉ là đổi cách khác tôi ghê tởm .
Tôi gọi điện cho ban quản lý, ban quản lý lại nói toàn là nhỏ, dù sao tôi cũng sắp đi rồi, không cần thiết phải gây xung đột với bọn họ nữa.
Nhưng tôi không nuốt trôi cục này.
Thế là tôi lên mạng mua một chiếc điện thoại và một chiếc đồng hồ, nhờ nhân viên giao hàng ở trước nhà tôi.
Vương tỷ khỏi nhà liếc mắt một cái, sau đó gọi Tiểu Tiểu cùng nhau nát gói hàng tôi.
“Ngày nào cũng mua nhiều đồ thế, đúng là đồ phá gia chi tử.”
Tiểu Tiểu liếc hóa đơn.
“Mẹ ơi, cái điện thoại này không được đâu, bảy tám nghìn , lỡ hỏng còn phải đền. cái này đi, cái hiệu đồng hồ này nghe bao giờ, chắc là rẻ , chúng ta chủ yếu là chị ta ghê tởm , đừng mình vướng vào mấy thứ phức tạp.”
Cũng thông minh , cũng chọn một cái đồng hồ đắt tiền .
Tôi qua mắt mèo, bọn họ hỏng chiếc đồng hồ, sau đó mở .
“ có vui không?”
Cả nhà 502 dừng bước.
“Ấy da, ngại quá nha, cái hành lang này hẹp quá, chúng tôi sơ phải đồ cô rồi, cô không trách chúng tôi chứ?”