Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trong kỳ đánh giá lên Phó trưởng khoa, một tập sinh ý chạm vào găng tay vô trùng của tôi.
thao tác của tôi lập tức bị đình chỉ.
Chủ nhiệm dùng do kiêu ngạo bất cẩn đình chỉ công tác của tôi.
Tôi không cam lòng, đến tìm anh ta luận.
“Không phải vì em là vị hôn thê của anh thì ngay cả tư cách trên mổ em cũng không có!”
Anh ta đập bệnh án xuống , giọng lạnh như băng: “Đến cả kỹ năng khâu cơ bản cũng không làm thì thôi phòng hậu cần mà báo danh đi.”
tập sinh bịt miệng cười khẽ: “Tuổi lớn tay run cũng là chuyện dễ hiểu, chị nên nhường cơ hội lại cho tụi em trẻ trung thì hơn.”
tập sinh ấy ngồi vào vị trí của tôi, tiếp nhận bệnh nhân của tôi.
Bao gồm cả mổ sau đó bị xuất huyết nặng, chính là con gái của viện trưởng.
Mà người duy nhất có hiện phẫu thuật đó đã bị họ đẩy phòng hậu cần.
Người nói tôi không đủ tư cách nay phải đích thân cầu xin tôi quay lại trên mổ.
1
Đầu ngón tay lơ lửng trên mô hình mạch máu, kẹp kim sắp hoàn tất mũi khâu quan trọng nhất.
Đột nhiên, một tay với bộ móng màu hồng nhạt bất ngờ đâm vào.
“Á, xin lỗi nha sĩ Chu.”
tập sinh Kiều Ý kêu lên, ánh mắt lại chẳng có áy náy nào.
Máy giám sát lên tiếng báo động chói tai.
Bài kiểm tra của tôi thất bại.
“Chu Thời Nguyệt.”
Giọng chủ nhiệm Tần Thiên lên khu vực quan sát: “Em nếu là mổ thật thì sai sót này đủ gây chết người không?”
Anh ta xuống khán đài, ánh mắt hay nhìn tôi đầy dịu dàng giờ chỉ còn lại thất vọng: “Nói cho cùng vẫn là năng lực của em chưa đủ.”
Anh ta cầm phiếu đánh giá lên, mạnh tay đánh một dấu X to tướng vào ô “không đạt”.
Tôi chết lặng.
Anh ta rõ ràng tôi đã nỗ lực thế nào cho bài kiểm tra này! Gần như sống luôn trong bệnh viện!
chắc chắn anh ta cũng Kiều Ý đã tình giở trò trong lúc tôi thao tác.
Tôi không cam lòng: “Anh rõ ràng kỹ thuật của em không có vấn đề, là do Kiều Ý tình phá rối!”
“Thì ? Em không có năng lực xử tình huống khẩn cấp!”
Anh ta ngẩng đầu, lạnh lùng cắt ngang lời tôi rồi quay sang Kiều Ý đang bên cười thầm, dịu giọng: “Đến lượt em rồi, đừng căng thẳng.”
Khi đến lượt Kiều Ý.
Động tác của cô ta vụng , đầu ngón tay khẽ run mỗi khi cầm dao.
Cô ta thậm chí còn đâm xuyên luôn thành bên của mô hình mạch máu, gây ra vết thương rõ rệt.
Thế nhưng Tần Thiên vẫn kết luận: “Qua.”
“ vào nghề, hồi hộp là chuyện dễ hiểu.”
Kiều Ý cười khúc khích: “Cảm ơn chủ nhiệm Tần!”
Lúc ấy tôi nhận ra.
Các tiêu chuẩn quy tắc đều dành cho tôi.
Còn đặc quyền sự thiên vị chuẩn bị sẵn cho cô ta.
2
Tôi yên tại chỗ, hai tay siết chặt.
Mồ hôi lạnh đã ướt đẫm cả người.
Ngay cả đầu ngón tay cũng đang run lên cơn.
Qua làn mắt mờ đi vì ức chế, tôi Kiều Ý nghiêng đầu áp sát Tần Thiên, giọng đầy kiêu hãnh: “Em vượt qua kiểm tra rồi đó, anh định thưởng gì cho em?”
Mà Tần Thiên – vị hôn phu của tôi lại dịu dàng vén tóc mai cho cô ta.
Cảnh tượng này chẳng khác gì cặp đôi đang yêu nồng thắm.
Dù chỉ cách nhau mét nhưng tôi như đang sống ở thế giới khác.
Anh ta đang ăn mừng chiến thắng cùng cô ta, còn tôi thì cô độc nếm trải thất bại, chẳng ai đoái hoài.
Không nhịn nổi, tôi sải đến, cắt ngang hai người: “Giải thích đi, lúc nãy tại cô tình đụng vào tôi?”
Nụ cười của Kiều Ý lập tức tắt ngấm.
Ngón tay còn đang đưa lên trước mặt Tần Thiên, ánh sáng viên đá đính trên móng làm lóa cả mắt.
Cô ta theo bản năng lùi ra sau, nép vào lưng anh ta, giọng mềm như bún: “Chị Chu à, chị thi không qua thì thôi, lại đổ lỗi lên đầu em…”
Tần Thiên lập tức đưa tay chắn trước người cô ta: “Thời Nguyệt, kết quả đã rõ rồi, thay vì đổ lỗi cho người khác thì chi bằng tự nhìn lại mình đi.”
Nhìn dáng vẻ anh ta che chở, tim tôi lạnh ngắt: “ còn cô ta thì ? Lỗi đâm thủng mạch máu không đáng bị truy cứu ?”
Tần Thiên tháo khẩu trang, vẻ mặt tuấn tú hiện rõ sự bực dọc: “Ai mà không phạm sai lầm khi vào nghề chứ?”
Kiều Ý ló đầu ra sau lưng anh ta: “Chị Chu à, chẳng lẽ vì em thân với chủ nhiệm Tần nên chị cứ nhằm vào em mãi à?”
Tôi cuống quýt thanh minh: “Tôi không…”
Nhưng khi ánh mắt lạnh lùng của Tần Thiên chạm đến, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng.
Chỉ trong khoảnh khắc.
Mọi khí thế muốn tranh luận của tôi tan biến sạch.
Tôi nhìn anh ta, mắt đỏ hoe không kiểm soát: “ ra… anh cũng như ?”
“Nhìn em bây giờ đi, còn giống sĩ chỗ nào?”
Giọng Tần Thiên lớn, dội cả hành lang im lặng.
Tiếng chân quanh đó dần dừng lại, người xa xì xầm tán.
Tôi có hình dung ra bộ dạng mình lúc này: Tóc tai rối bời, áo blouse ướt đẫm mồ hôi, vành mắt đỏ ửng.
Không có gì không toát lên sự thất bại thảm hại.
Cơ tôi phản ứng trước cả trí.
Tôi vội cúi gằm đầu.
Kiều Ý vờ hiểu chuyện, kéo tay Tần Thiên: “Chủ nhiệm Tần, anh đừng vì em mà giận chị Chu nữa. Chị ấy lớn tuổi rồi, tay run là bình thường. chị ấy nghỉ ngơi trước đi.”
Tần Thiên không nhìn tôi lấy một cái, chỉ gật đầu với Kiều Ý, giọng mềm như : “Ừ, anh đưa em nghỉ ngơi trước.”
Quay đi, anh ta tiện miệng ném lại cho tôi một câu: “Em cũng sớm đi, đừng ngợi nhiều.”
Hai người sóng vai đi.
Tôi nguyên tại chỗ, mồ hôi lạnh trên người đã lạnh đến thấu xương.
3
“ sĩ Chu! Điện thoại của chị!”
Tiếng gọi của y tá kéo tôi trở tại.
Tôi vội dùng mu tay lau mắt bên khóe mắt rồi vào văn phòng.
Đầu dây bên kia là giọng mẹ tôi đầy hớn hở: “Nguyệt Nguyệt à! Mẹ đã nhờ người xem ngày rồi, có ngày cưới đẹp rồi con ơi!”
Nếu là trước kia, nghe tin này chắc tôi đã vui như mở hội.
Tôi sẽ là người đầu tiên gọi báo cho Tần Thiên rồi cùng anh ta chia sẻ niềm hạnh phúc ấy.
Nhưng giờ đây, ánh mắt lạnh nhạt của anh ta khi rời đi cùng Kiều Ý như một gáo lạnh, dập tắt toàn bộ niềm vui mong đợi trong tôi.
Tôi nắm chặt điện thoại, cất giọng dò hỏi: “Mẹ… con không muốn cưới Tần Thiên nữa…”
Sau giây yên lặng là những lời trách mắng quen thuộc: “Con nói nhảm gì ! Tần Thiên tốt bao! Còn trẻ mà đã làm đến chức chủ nhiệm, lại là thanh mai trúc mã của con, người như thế mà con còn chê? Con tưởng mình lấy tổng tài chắc?”
Trước đây, tôi cũng như .
cưới người như Tần Thiên – ưu tú, lại quen nhỏ là phúc phần tôi có mơ cũng cười tỉnh.
Nhưng ba tháng trước, khi Kiều Ý xuất hiện…
Tôi hiểu ra, cái gọi là “thanh mai trúc mã”, cái gọi là “duyên trời định”…
Không bằng một chữ “trời ban”.
4
Kiều Ý là người Tần Thiên đích thân gật đầu tuyển vào.
Cô ta hai mươi lăm tuổi.
Tươi sáng, sôi nổi.
Mang dáng vẻ của một người vào đời, có ngưỡng mộ, có bồng bột.
Mỗi ngày đều bám lấy Tần Thiên mà gọi “chủ nhiệm Tần, chủ nhiệm Tần”.
Ba chữ đó, cô ta luôn gọi ra đủ kiểu điệu đà, nũng nịu.
Ban đầu tôi không tâm.
Tần Thiên trước giờ nổi tiếng nghiêm khắc, ngay cả khi báo cáo cũng không phép lề mề.
Thế mà lại kiên nhẫn ngồi nghe Kiều Ý nói hết những suy rối như tơ vò.
Người chưa bao giờ chịu dạy ai, mà lại cúi xuống bên cô ta, cầm tay chỉnh thế cầm dao mổ.
Đến khi Kiều Ý sơ suất dùng nhầm đơn vị thuốc.
Tần Thiên sợ cô ta bị khiển trách liền đổ hết lỗi lên đầu tôi.
Sau đó còn chính khí lẫm liệt nói: “Cô ấy là tập sinh, chưa có kinh nghiệm, không mắc lỗi .
Còn em là sĩ điều trị chính, dù có sai thì bệnh viện cũng không xử nặng, cùng lắm bị mắng câu.”
Anh ta dùng danh tiếng nghề nghiệp của tôi gánh hậu quả cho sai sót của Kiều Ý.
…
Trước đây tôi , thế giới của Tần Thiên chỉ có công việc.
Nhưng sự xuất hiện của Kiều Ý như một chiếc chìa khóa…
Mở ra nơi ẩn sâu sau lớp vỏ nghiêm túc là một phần dịu dàng mà tôi chưa bao giờ chạm tới.
5
Mẹ vẫn đang nói thao thao bất tuyệt trong điện thoại.
Thi thoảng xen vào tiếng ho nén.
tôi mãi không đáp, bà liền hỏi: “Con với nó cãi nhau à?”
“Không ạ.” Tôi hít sâu một hơi, nén mọi nghẹn ngào đang dâng trào trong lòng, gắng tỏ ra nhẹ nhàng: “Con rồi, con sẽ nói với anh ấy.”
Tắt máy xong, tôi gọi ngay cho Tần Thiên.
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
Gần như mang theo chờ mong, tôi khẽ nói: “Mẹ em vừa gọi, nói lễ cưới của mình định vào mùng 8 tháng 10…”
Một khoảng im lặng ngắn.
Sau đó lên giọng nữ lanh lảnh: “Xin lỗi nha, chủ nhiệm Tần đang tắm, em đưa điện thoại cho anh ấy.”
Trong nền giọng nói mơ hồ nghe tiếng chảy.
tiếng xột xoạt lên.
“Alô?”
Là giọng điềm đạm quen thuộc của Tần Thiên.
Trái tim tôi chùng xuống tận đáy.
Tôi nhìn đồng hồ.
Mười một giờ đêm.
Tôi rất muốn anh ta sẽ lấy do gì giải thích chuyện mình đang tắm ở nhà một người phụ nữ khác vào lúc mười một giờ tối.
Nhưng đến khi định nói, tôi lại nghẹn lại.
Trong lòng vẫn còn ảo tưởng, muốn giữ lại một diện cuối cùng cho mối quan hệ này.
tôi im lặng, giọng anh ta có phần mất kiên nhẫn: “Lúc nãy anh tắm cho con mèo của Kiều Ý, bị bắn vào người thôi, em đừng nhiều.”
Tôi ngắt lời anh ta: “Ngày cưới đã chọn rồi, mùng 8 tháng 10. Ngày đẹp.”
Đầu dây kia im bặt.
Cả tiếng cũng ngừng lại.
Sau giây, anh ta hỏi dò: “Em… không định hỏi gì khác ?”
“Không.”
Anh ta định nói gì đó thì một giọng nữ xen vào: “Ối trời, chủ nhiệm Tần, anh mau lại xem này! Mimi vừa làm cú mèo lộn vòng kìa!”
Còn chưa kịp nói gì, anh ta đã vội vàng cúp máy.
Gần như cùng lúc đó có tiếng gõ cửa văn phòng.
Y tá trực vào, vẻ mặt lo lắng: “ sĩ Chu! Chị mau ra xem đi, bên ngoài đang loạn hết cả lên rồi!”