Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
18.
Mẹ tôi chính thức chấm dứt quan hệ nuôi dưỡng với Tống Lâm Diễn.
Từ một thiếu gia giàu, hắn ta bỗng chốc biến thành tên nhãi trắng tay.
Đám đàn con giàu ngày trước giờ tha hồ châm chọc, thèm nể nang gì .
Một hôm, Tống Lâm Diễn tìm đến lớp múa của tôi.
Hắn ta không còn dáng vẻ tuấn tú, bóng bẩy xưa — sắc mặt tái nhợt, hốc hác, tiều tụy đến đáng thương.
“Hinh Hinh… xin mẹ giúp anh được không?”
“Anh muốn về …”
Tống Lâm Diễn nắm chặt vai tôi, giọng run rẩy:
“Anh sai rồi, giúp anh với!”
Tôi nhìn hắn ta bằng ánh mắt lạnh tanh.
Tận hưởng khoảnh khắc sa sút của anh ta, suýt không nhịn được bật cười.
Thấy Giang Dục từ xa bước tới, tôi lập tức giả bộ yếu đuối:
“Anh… anh làm đau tôi! Buông ra!”
Chưa nói hết câu, Giang Dục đã lao đến, túm cổ áo Tống Lâm Diễn ném thẳng xuống đất.
“Đừng quấy rầy cô ấy . Cút.”
Tống Lâm Diễn sợ tức, lầm lũi bỏ đi.
Tôi lúc đang mặc đồ múa ballet.
—
Giang Dục nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ ngỡ ngàng.
“Vào đi. Tôi múa cho xem.”
Kiếp trước, tôi không từ nào anh đã lặng lẽ nhìn mình nhảy, còn giấu cả đôi giày múa của tôi.
Đời , tôi muốn nhảy thật nhiều — vì anh.
Tôi xoay người trên mũi chân, tựa một chú thiên nga nhỏ mềm mại, linh động.
Nhưng đang xoay, dây giày bị tuột.
Giang Dục quỳ một chân xuống, buộc lại cho tôi. Tôi cúi người, tựa lên vai anh, thầm:
“Giang Dục, có nhìn ra là tôi đang đuổi không?”
“Không.”
Anh siết chặt mắt cá chân tôi, giọng khàn khàn:
“Có thể đuổi rõ ràng không?”
Ánh mắt anh luôn mang một ngọn lửa cháy âm ỉ, không bao giờ tắt.
Mặt tôi nóng bừng.
“Được. Vậy tôi sẽ cố gắng .”
19.
Tôi và Giang Dục cùng quyết định — Tống Lâm Diễn trả giá cho tất cả những gì hắn làm.
Chúng tôi tìm lại những người bạn bị hắn ta nạt.
Có người trầm cảm, mất khả năng sống bình thường.
Dưới khích lệ của tôi và Giang Dục, cuối cùng họ cũng đồng ý đứng ra làm chứng.
Kết quả là, vì hàng loạt hành vi tồi tệ, Tống Lâm Diễn bị đuổi học.
Nhiều phụ huynh nạn nhân thật, cũng đầu rục rịch khởi kiện hắn ta.
Trái ngược với cú trượt dài của Tống Lâm Diễn, Giang Dục lại ngày càng tỏa sáng.
Anh trở thành học sinh ba tốt, giành giải Nhất môn Vật Lý, được cử đi Thanh Bắc.
Lúc tôi còn đang cắm đầu ôn thi đại học, anh đã đầu khởi nghiệp.
Đúng là… khác biệt giữa người với người thật quá rõ ràng.
20.
Từ mẹ nhận ra bộ mặt thật của Tống Lâm Diễn, tình cảm của bà dành cho tôi đầu thay đổi.
Bà giảm bớt công việc, tổ chức sinh nhật tôi ở khách sạn sang trọng nhất thành phố.
Nhưng nhìn thấy Chu Khoan, tôi lại muốn bật cười.
Mẹ tôi có thương tôi, nhưng… không nhiều lắm.
Gia đình Chu Khoan rất giàu có, cha mẹ hắn ta và mẹ tôi hợp tác làm .
Có vẻ kiếp , mẹ lại muốn dùng tôi đổi lấy một mối quan hệ thông gia béo bở.
Điều khiến tôi bất ngờ là: Giang Dục cũng được mời đến.
cơm hôm ấy, khác nào hồng môn yến.
—
nhập tiệc, mẹ tôi đầu nói năng mỉa mai:
“Giang Dục, đây là nguyên liệu cao cấp đấy: tôm hùm xanh, trứng cá muối, thịt bò Kobe… chắc chưa thấy đâu nhỉ?”
“ nhiều chút đi, chưa chắc còn cơ hội .”
Chu Khoan cũng hùa :
“Đúng , cứ thoải mái. nay tôi bao hết, đừng ngại.”
Giang Dục thản nhiên đáp:
“Không cần. Tôi đã thanh toán rồi.”
[ – .]
Mẹ tôi sửng sốt:
“Một người cũng bốn ngàn, mười hai người thanh toán hết à?”
“Không. Tôi thanh toán tiền của tôi và bạn gái.”
Chu Khoan khinh khỉnh:
“Hừ, gần một vạn, trả nổi chắc?”
Giang Dục cười nhạt:
“Tôi là người làm . Tiền bỏ ra cũng xứng đáng. Bánh bao thịt ném cho chó ít ra cũng nghe được tiếng. Không có lời lãi tôi rảnh làm.”
Tôi không nhịn được bật cười.
Khí Giang Dục quá mạnh, lời nào lời nấy sắc bén, hề yếu .
Tôi yên tâm thưởng thức cơm.
—
Đột nhiên, mẹ tôi buông một câu lạnh tanh:
“Con trai quê có khác. Không được dạy dỗ đàng hoàng, nói chuyện nghe chối thật.”
Không khí lập tức đông cứng.
Tôi siết tay Giang Dục, đứng dậy:
“Không ngon . Mình đi.”
“Hinh Hinh!”
Mẹ tôi gọi giật lại, giọng đầy bất mãn:
“Mẹ đã sắp xếp cho con một mối hôn tốt, sao con không trân trọng? Con định đi một thằng nhãi nghèo rớt mồng tơi à?”
Tôi bình tĩnh đáp:
“Mẹ, hôm nay con đã mười tám tuổi. Là người trưởng thành rồi. Con có quyền chọn ai là bạn đời của mình.”
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Dục:
“Anh ấy… tốt bất cứ ai.”
21.
Mẹ Giang Dục chính là ranh giới cuối cùng của anh.
vì người gây chuyện là mẹ tôi nên anh mới cố nhịn, không nổi giận.
Nhìn anh im lặng chịu đựng , tôi thật đau lòng.
Tôi kéo anh ra ngoài, đến một góc khuất không người, nhẹ nhàng túm cổ áo anh xuống, anh cúi đầu.
“Bạn trai à, cho hôn một cái an ủi nè.”
Nói rồi, tôi chủ động hôn anh một cái thật sâu.
Nhưng chưa đến vài giây, Giang Dục đã cướp lại chủ động.
Anh hôn quá thành thạo — bá đạo, mãnh liệt, hoàn toàn không giống người mới chút nào.
Tôi tròn mắt.
Cảm giác quen thuộc …
“Giang Dục… anh là…”
Anh ngắt lời tôi, giọng trầm khàn:
“ gọi là ông xã.”
“Bà xã ngốc, lâu vậy mới nhận ra anh sao?”
Giang Dục cúi người, khẽ lau vệt nước đọng nơi khóe môi tôi.
“Ngay khoảnh khắc mở mắt ra, anh đã — cũng trọng sinh.”
ra, từ đầu đến cuối, làm gì có nhóc trai nào đáng thương yếu đuối không tự chăm sóc bản thân.
Thợ săn giả vờ làm con mồi, lừa cô gái mình yêu chủ động đuổi.
Tôi giận đến nghiến răng:
“Giang Dục, anh đúng là… xấu xa!”
—
<Hoàn>
—————
Kam sẽ giới thiệu cho mấy bồ 1 bộ truyện khác cũng cute tương tự : Giả Làm Vợ Tương Lai, Cứu Rỗi Kẻ Phản Diện
ngăn phản diện u ám tự sát, tôi bịa ra rằng mình là vợ hắn đến từ mười năm .
Hôm , Tống Diễn Xuyên đứng chênh vênh trên sân thượng, tôi giả vờ không thấy gì, nằm dài trên giường còn sai hắn đi thu dọn đồ lót giúp mình.
Lúc hắn vào bếp lấy dao, tôi ôm bụng, nước mắt lưng tròng:
“Anh nỡ lòng nào con mình sinh ra đã không có cha sao?”
Hắn im lặng, thuận tay mổ luôn con cá bên cạnh.
Từ , Tống Diễn Xuyên còn tâm trí c.h.ế.t .
Vì ngoài việc học, đi làm thêm, hắn còn về hầu hạ cô vợ tham lười biếng là tôi.
Thật là không còn thời gian chết.
Nhiệm vụ hoàn thành trót lọt, tôi rời khỏi giới .
Tưởng đâu đời sẽ còn gặp lại.
Cho đến mười năm , tôi lại xuyên về.
Tại tiệc, thiếu niên u ám ngày nào đã hóa thành ông trùm giới thương nghiệp.
Tống Diễn Xuyên nhìn chằm chằm vào bụng tôi, nghiến răng:
“Vợ à, đứa con nợ tôi, định bao giờ mới trả đây?”