Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

GIỚI THIỆU:

Gả Tống gia hai , hắn liền mời một đồng đến phủ.

đồng phán: “Người góc tây nam hậu ắt sẽ khắc cả nhà.”

Thế là, ta mang tiếng “kẻ khắc cả nhà”.

Tống gia đưa cho ta hai trăm lượng bạc và một tờ khế , đuổi ta tới một viên hẻo lánh.

ấy, mười dặm quanh không một bóng người, ruộng mười mẫu xung quanh bỏ hoang chẳng ai cày cấy.

Ta mừng khôn xiết, thầm nghĩ Tống gia quả là một nhà tốt.

Chẳng phải đây chính là cuộc sống quy ẩn điền viên ta hằng mong ước đó sao?

01

Gả Tống gia hai .

Hắn mời một đồng đến phủ. ta tay phía góc tây nam hậu , nói:

“Người đó sẽ khắc cả nhà.”

ta, đang sống đó.

xưa, tổ phụ ta từng cứu mạng tổ phụ Tống gia. Việc cưới ta đối với bọn họ chẳng qua là một cách để trả ơn.

Ngày xuất giá, ta và một con gà trống cùng bái đường. Sau đó, ta bị an trí một tiểu lạnh lẽo quạnh quẽ. Cho đến giờ, ta chưa từng thấy mặt phu quân, biết hắn tên là Tống Nhàn.

Bầu bạn cùng ta có Tiểu Diệp – người bạn chơi thuở ta mang theo từ quê.

Ngày nàng phủ, họ đổi tên nàng thành Tùng Diệp.

Tiểu Diệp từng giọng nói, nàng không thích cái tên ấy, được gọi là Tiểu Diệp .

Ta không có quyền đổi tên cho nàng, nhưng lúc bốn bề vắng lặng, ta gọi nàng là Tiểu Diệp.

Mỗi ngày, Tống gia đều có người mang cơm đến. Thức ăn ngon quê, nhưng ta hiểu rõ, đó món hạ nhân ăn.

Ta nhớ bữa cơm củi lửa quê nhà. 

luôn thích hấp một nồi cơm lớn. Mùa thu hoạch, bếp lửa bập bùng, nồi là tiểu mễ vàng óng, khoai lang và bí đỏ đặt trên xửng hấp, hương vị thanh đạm thơm ngọt. 

Tống Nhàn sai người đến truyền lời: nói ta khắc cả nhà, đưa ta đến một viên, còn cấp thêm hai trăm lượng bạc và một tờ khế .

Ta hiểu, Tống gia tuyệt tình, cắt đứt mọi dây dưa.

Khi ta không gả, họ nhất định ép cửa; đến lúc ta xin hòa ly, họ làm như không nghe thấy; nay ta không còn bận lòng nữa, họ đuổi ta đi.

Tâm tư của thế gia vọng tộc, ta chưa từng đoán thấu.

Nha hoàn truyền lời thoáng lộ vẻ áy náy, khe khẽ nói thêm:

“Tiểu thư đây nhìn thiếu gia và Cao di ân ái, là nỗi khổ. Không bằng rời đi, có lẽ sẽ tự tại chút.”

Ta chưa từng gặp Tống Nhàn, chưa từng thấy Cao di . Ta không hề cảm thấy thống khổ.

Bọn họ, lúc nào tự biên tự diễn.

Ta vẻ nói với Tiểu Diệp:

“Tiểu Diệp, từ nay sau, ngươi có gọi là Tiểu Diệp rồi.”

Tiểu Diệp cười, đôi mắt híp sướng.

02

Khi ta và Tiểu Diệp rời đi, không một ai Tống gia tiễn. Chúng ta phải đến Nam Thị thuê một cỗ xe ngựa, rồi mới đến được viên.

Tiểu Diệp bực bội nói Tống gia làm việc thật chẳng sao.

Ta đồng ý, nhưng lòng thấy vì không ai tiễn đưa. Như vậy chúng ta mới có thuận tiện ghé mua thứ cần dùng.

Chúng ta mua ít hạt giống, cân vài cân vải bông, và sắm thêm một số vật dụng sinh hoạt.

Đến viên, vừa mở kho thì thấy chất đầy gạo cũ để nhiều , ngoài không còn gì nữa.

May ta lanh trí.

Trên đường có một lão ông tặng ta quả bí đỏ. Ta đem cắt , nấu cùng tiểu mễ vừa mua chiếc nồi lớn. Hai người chúng ta ăn cùng nhau, hương vị vừa ngọt vừa thơm.

Đêm đó ta mơ một giấc mộng đẹp.

Ta mơ thấy , dặn ta hãy nhà.

Nhưng nhà ta xa, ta không còn tìm được đường nữa.

Sáng , khi ánh sáng ngoài cửa sổ dần sáng rõ, Tiểu Diệp hớn hở báo tin: phía sau có một cây táo, dưới gốc cây chất đầy cành khô và lá mục.

“Đào Đào, may trước kia họ không dọn dẹp. Cành khô có chất thành củi, lá rụng ta gom làm phân. Khoảnh kia từng có người trồng trọt, rộng, dọn xong là có dùng ngay.”

Ta mừng vỗ tay:

“Đúng thế!”

Tiểu Diệp sinh khỏe mạnh, sức lực còn cả nam nhân. Từ nàng học thứ khác hẳn ta: biết sửa nhà, biết ủ phân, còn biết cả đánh nhau.

Quả là một cô lợi hại.

Khi ta làm xong món hà lạo lạo định gọi nàng , thấy cành cây được xếp gọn bên tường ngoài bếp, lá khô gom thành đống.

Chúng ta ăn xong hà lạo lạo, cơ ấm lên, rồi dựa ngoài cửa nghỉ một lát.

Mười mẫu nằm ngay trước viên, cách không đến một dặm. Nhìn qua không quá hoang vu, chắc mấy gần đây có người trồng trọt.

Dọc bờ ruộng là một con suối vắt chảy chầm chậm, bên bờ mọc vài cây dương liễu, hoa đang nở thành từng chùm dài như sâu róm.

Xa chút nữa là một gò thấp tựa ngọn núi , trên đó có một hộ gia đình, khói bếp lượn lờ, ngôi nhà so với viên của ta rộng rãi nhiều.

Ta xúc động nói:

“Tiểu Diệp, ta thật sự may mắn.”

Tiểu Diệp mỉm cười:

ngày thế này, ta thích lắm.”

Chúng ta bắt đầu dọn dẹp.

Tiểu Diệp thu xếp sân xong thì mang hạt giống đồng gieo trồng.

Còn ta thì nhà khâu hai tấm chăn dày và hai tấm chăn mỏng.

Đêm qua chúng ta không có chăn, đành đốt lò sưởi, đắp tất cả vải vóc lên người, nửa đêm thấy lạnh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương