Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BIjE4e1Qn

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Thái hậu hồi cung Hoàng thượng cùng Hoàng hậu thân chinh nghênh đón ngoài cửa cung

Văn võ bá quan xếp hàng hai bên tiếng tung hô “Thái hậu thiên tuế” vang dội bốn phía

Tôn quý tối cao chính là Thiên gia như thế

Lần Thái hậu ở Ngũ Đài Sơn suốt nửa năm

Ta là mệnh phụ duy nhất theo hầu

Ánh mắt đảo qua đám võ quan nhanh đã thấy trượng phu Trần Hoài Dự

Hắn kế thừa tước vị Bắc Uy hầu hiện đảm nhiệm chức Chất Trung đô úy

Thái hậu nắm tay với Hoàng thượng và Hoàng hậu:

“Nửa năm nay Bắc Uy hầu phu nhân luôn ở cạnh ai gia thay ai gia chép kinh tận tâm tận lực Dăm ba hôm ai gia ăn ngon miệng nàng lo đến sốt vó nào là ngâm mơ muối làm bánh bát trân biến đủ món khai vị dâng lên

Ta cúi đáp:

“Đây đều là bổn phận thần phụ nên làm

Hoàng hậu tán thưởng hiền lương hiếu thuận

Hoàng thượng cũng mở kim khẩu:

“Trần phu nhân hầu hạ Thái hậu công ban thưởng

Đó chính là điều

Hoàng thượng vốn coi trọng hiếu đạo từ nay về chỉ Thái hậu tín nhiệm mà cả Hoàng thượng lẫn Hoàng hậu cũng sẽ ghi nhớ công lao

Ta đưa Thái hậu về Thọ An cung bà dặn hồi phủ nghỉ ngơi tối nhập cung dự yến

Sự thân cận cần nhiều lời cũng rõ ràng

Ngoài cung xe ngựa của Trần Hoài Dự vẫn rời

Phu xe thấy liền bẩm báo

Trần Hoài Dự bước xuống nắm lấy tay ôn nhu hỏi han:

“Phu nhân vất vả

Ánh mắt chăm chú nhận nửa phần sơ hở

Sự quan tâm trong mắt trông như thật

đặt chân tới Ngũ Đài Sơn bao lâu đã tin đưa ngoại thất phủ sủng ái vô cùng

Ta mở lời:

“Được hầu hạ Thái hậu là vinh quang của Hầu phủ chúng

2

Vừa về đến phủ phát hiện gác cổng đã thay tổng quản cũng chẳng gương mặt cũ

Một nữ tử trẻ tuổi búi tóc kiểu phụ nhân đám nha vây quanh bước đến mặt cúi hành lễ:

“Thiếp thân Tống thị thỉnh an phu nhân

Ánh mắt lướt qua nàng

Cây trâm bích ngọc trong suốt đầu y phục vân cẩm quý giá giày đính trân châu lấp lánh chân

Ta bật về phía Trần Hoài Dự

Sắc mặt bình thản chậm rãi:

“Trong phủ cần lo liệu Nàng rời kinh lâu ngày Phinh Đình vất vả thay nàng trông coi hậu viện nàng nên cảm tạ nàng

Ngoại thất thừa cơ vắng mặt mà đường đường chính chính bước phủ còn thay luôn của còn cảm tạ nàng ư

Theo tính cách thường ngày sẽ vì danh tiếng hiền lương mà nhẫn nhịn

lúc chẳng nhịn nữa

Ta bật lạnh:

“Là cảm tạ nàng đã cùng phu quân vụng trộm cảm tạ nàng cả gan dùng trâm của

Tống Phinh Đình như nai con hoảng sợ ngước Trần Hoài Dự cầu cứu

Hắn trấn an nàng chau mày với :

“Cây trâm đó là lấy từ khố phòng Nàng đừng hồ đồ mà đổ oan cho Phinh Đình

Ta nhạt:

“Ta trách nàng mà là trách cũng là rộng lượng Trước tiên mời Hầu gia trâm cho Rồi sẽ cho kiểm kê mọi vật trong phủ cùng Hầu gia đối chiếu từng món

“Chỉ là một cây trâm ngày mai bản hầu đích thân mua vài cây khác cho nàng

“Đêm nay yến trong cung Thái hậu cho phép nhập yến Ta nhắc đến cây trâm với Thái hậu định mang theo nhờ giám định

Sắc mặt Trần Hoài Dự hiện vẻ thất vọng như trách vô lý sinh sự

lui bước cố ý nhắc tới Thái hậu

Hắn Tống Phinh Đình đầy thương xót bất đắc dĩ :

“Phinh Đình sẽ tìm khối ngọc cho thợ làm riêng vài cây trâm cho nàng Cây lỡ tay lấy nhầm

Tống Phinh Đình vội tháo trâm nhẹ nhàng đưa tới mặt :

“Thiếp thân biết là trâm của phu nhân chỉ lỡ tay đeo mấy hôm Đông Thi bắt chước Tây Thi mong phu nhân lượng thứ

Ta khẩy:

“Đã biết là Đông Thi học đòi làm dáng còn dám mặt làm trò thiên hạ đó chính là tội của ngươi Nay từ cung trở về thay mặt Thái hậu ban cho ngươi một hình phạt nhỏ – tạm thời cấm túc vài ngày để răn đe

Sắc mặt nàng tái nhợt vội vã sang Trần Hoài Dự

Hắn chau mày :

“Nàng về đã khiến phủ xáo trộn

“Hầu gia thế thì oan cho Ta gả Hầu phủ đã bảy năm một lòng trong ngoài hòa thuận Nếu nay phủ thật sự bất sai lầm hẳn là do mới xuất hiện

Tống Phinh Đình rưng rưng:

“Thiếp thân nửa đời khổ cực chỉ mong chốn nương thân rõ bản thân đã sai điều chi

“Được ngươi sai Vậy kẻ thật sự chính là nhân lúc rời kinh đã đưa ngươi phủ

Ta nheo mắt Trần Hoài Dự chăm chú

Hắn cũng trong ánh mắt đầy phẫn nộ nhưng đầu lớn tiếng quát:

“Không thể

Dứt lời nắm tay Tống Phinh Đình xoay rời

Ta cất giọng:

“Trước khi nhập cung dự yến mong Hầu gia bộ đồ đạc của Nếu thiếu một món sợ bản thân phiền muộn lỡ lời mấy điều nên mặt Thái hậu

3

Đám nha trông coi chính viện ai nấy đều đỏ hoe mắt uất ức tức giận mà thuật mọi chuyện

“Hầu gia mở kho riêng của phu nhân bọn nô tỳ ngăn Chúng nô giả vờ chìa khóa Hầu gia lập tức sai thay ổ khóa kho phòng

“Hồng Ngọc mấy câu Hầu gia đã bán nàng Quản gia bảo khế bán thân của Hồng Ngọc đang trong tay phu nhân thế là Hầu gia đuổi cả quản gia lẫn Hồng Ngọc điền trang

Ta thế thì chẳng khác nào Trần Hoài Dự đã trở mặt với

nào đã chế//t đang ở bên cạnh Thái hậu

Hắn làm là điên

Ta lập tức sai một tiểu tư đến điền trang đón quản gia và Hồng Ngọc trở về

Sau đó phân phó khác kiểm kê đồ đạc lập một danh sách chi tiết

Của hồi môn của năm đó nhiều chỉ một cửa tiệm làm ăn thua lỗ và một rương trang sức thêm vài thứ lặt vặt linh tinh

suốt bảy năm qua cửa tiệm đã sớm chuyển lỗ thành lời kiếm lời đầy túi

Bắc Uy Hầu phủ phú quý vinh hoa như hôm nay thì dám trong đó ít nhất một nửa là công lao của

Ta và Trần Hoài Dự đều xuất thân từ thế gia cũng đều sớm mất sự che chở của phụ mẫu

Sau khi phụ thân qua đời kế thừa Bắc Uy Hầu phủ

Còn nhà nối tước nhị thúc trở thành Bình Tây Hầu

Ta là nữ nhi độc nhất của phụ mẫu nên khi nhị thúc kế tước cũng đưa về nuôi trong Bình Tây Hầu phủ

Thế nhưng nhị thẩm và đường coi như cái gai trong mắt chèn ép đủ đường

Nhị thúc mắt điếc tai ngơ chuyện

Hoặc thể đó vốn là sự mặc nhận ngầm của ông

Ta thể lớn lên bình an còn gả Bắc Uy Hầu phủ phần nào nhờ vận số nhưng phần nhiều là do tự cẩn trọng mưu sinh từng bước toan tính cho bản thân

Nhị thúc và nhị thẩm vốn coi trọng Trần Hoài Dự

Từ khi lão Hầu gia qua đời Bắc Uy Hầu phủ đã sớm suy tàn

Chức đô úy của Trần Hoài Dự chỉ là tước vị triều đình ban cho mà thực quyền

Sau khi thành thân khích lệ siêng năng luyện võ chủ động xin việc ở các nha môn

Ta cũng ngừng giao du trong giới mệnh phụ mất sáu năm mới thể bước tới gần Thái hậu đến bây giờ mới trở thành Thái hậu tín nhiệm

Ta vẫn còn nhớ rõ đêm khi khởi hành đến Ngũ Đài Sơn

Khi Trần Hoài Dự cụp mi mắt áy náy mà với : “Phu nhân vô dụng khiến nàng luôn vất vả bôn ba khắp nơi

Ánh nến lay động chiếu lên gương mặt và thân hình sáng tối đan xen khiến khí chất quanh càng thêm thê lương cô quạnh

Ta cố gắng mỉm an ủi : “Đây là điều nên làm Chúng cùng khiến Hầu phủ ngày một hơn

“Được

Hắn chăm chú trong mắt ngập tràn thâm tình chẳng thể xua

“Phu nhân đợi nàng trở về

Ít trong khoảnh khắc đã thật lòng tin rằng dành cho tình ý chân thành

Thế nhưng khi đến Ngũ Đài Sơn bao lâu thì đã nhận tin tức từ kinh thành truyền đến

Trần Hoài Dự chẳng những vụng trộm nuôi dưỡng ngoại thất lưng mà còn ngang nhiên đưa nàng phủ

Khi như sét đánh giữa trời quang

Đám nha theo phẫn nộ bất bình khuyên thỉnh cầu Thái hậu làm chủ

Ta nhanh đã bình tĩnh

Ta một lòng một hầu hạ Thái hậu mà hề hé răng nửa lời chuyện trong phủ

Thái hậu là hạng gì chứ

Ta nhận tin thì lẽ nào thể giấu nổi bà

Ta để Thái hậu thấy rằng trong lòng thì việc phụng sự bà còn quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác

Nếu Trần Hoài Dự thể dựa thì càng bám thật chặt lấy chỗ dựa là Thái hậu

Tùy chỉnh
Danh sách chương