Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

10

Cứ thế, ta trở thành người thân cận nhất bên cạnh hoàng thượng. Người ta muốn tránh xa nhất, lại là người ta gần nhất.

Hoàng thượng và Thuần phi ăn cơm… ta ngồi cạnh. Hoàng thượng và Thuần phi ngắm cảnh hồ… ta ngồi cạnh. Hoàng thượng và Thuần phi hưởng xuân tiêu… ta… thôi khỏi, ta ngủ.

Nhưng mới chợp mắt được một lát, ta lại bị lôi dậy lần nữa. Trước mặt là khuôn mặt lạnh lùng của tên bệnh bệnh.

nay ngươi sao cứ ở cùng hoàng thượng vậy?”

Ta nhắc hắn: “Huynh tưởng ta muốn à? Ta bị bắt làm bóng đèn cả ngày, thử xem huynh chịu nổi không!”

Gan ta đúng là to thật, dám cãi lại cả kẻ điên. May mà hắn đụng đầu ở đâu đó, phản ứng chậm nửa nhịp, còn dịu đi đôi chút: “Dọa ta rồi, ta còn tưởng hắn để mắt tới ngươi.”

Thấy ta nhìn hắn bằng ánh mắt đen sì, hắn vội đổi : “Lão hoàng đế đó xưa nay mắt mù, không bị hắn thích mới là phúc. Chứng tỏ ngươi khuynh quốc khuynh thành, thông minh lanh lợi, cần Nhiếp chính vương thích ngươi là đủ.”

Hắn cong môi, lạnh nói tiếp: “Ngày , ta sắp xếp cho ngươi gặp Nhiếp chính vương.”

10

Thật ra giữa ta và Nhiếp chính vương cũng từng có duyên phận. Trước khi vào cung, ta vốn định gả cho hắn.

Ta và hắn là thanh trúc mã, mối hôn sự được định từ nhỏ, không dễ gì giải trừ. Mà nhà ta không có mấy chị em gì cho cam, có mỗi ông anh trai.

thân ta từ khi danh tiếng Nhiếp chính vương ngày càng tệ đi, thì bắt đầu lo lắng. Lo suốt bảy, tám trời. Nhiều khi uống say còn tự vả vào mặt mình, vừa khóc vừa xin lỗi ta: “ thân xin lỗi con, đều là lỗi tại thân quá thành công, làm quan lớn, giàu có, đến nỗi chẳng tìm được nổi một chàng rể xứng đôi vừa lứa.”

Đến khi còn ba tháng nữa là đến ngày xuất giá, có một đạo sĩ ngang , bói một quẻ. Ông ta nói số ta là mệnh hoàng hậu, có thể gả cho hoàng đế.

Lời truyền miệng mười người trăm chuyện, một tháng , ta nhận được thánh nhập cung. Cha ta lại càng uống nhiều hơn, đêm trước ngày ta vào cung còn khóc lóc nói: “Mọi chuyện đều là lỗi của thân, kiếp chúng ta lại làm cha con nhé…”

Sáng , ta vừa mở mắt đã bị gọi đến Nội các. Hoàng thượng nói ta hắn nghĩ ra một kế sách tuyệt diệu: “Trẫm giả vờ không nỡ rời xa, để Thuần nhi rời cung, đó cho người giả làm cướp bắt nàng trên , khiến nàng khổ sở tột cùng, hấp hối cận kề cái . Cuối cùng, trẫm mặc bạch y xuất hiện, đại chiến quần hùng, anh hùng cứu mỹ nhân, mưa hoa lả tả bế nàng thoát vòng vây… từ đó sống hạnh phúc bên nhau!”

Nói xong còn bắt ta nhận xét.

Ta đáp: “Tuyệt diệu vô song.”

Hắn đắc ý : “Đây là kế của hoàng thúc trẫm hiến. ấy nói, chiêu ra tay, nữ nhân nào cũng khuất phục.”

Hoàng thượng à, bị Nhiếp chính vương thù oán gì à? Hẳn là đang muốn hại đấy.

Nói làm là làm, hoàng thượng lập tức quyết tuyệt Thuần phi, tiễn nàng xuất cung.

Còn ta thì sao?

“Ngươi đi theo Thuần nhi ra cung, nếu cướp muốn đánh nàng, ngươi đỡ cho nàng.”

Ta đang định phát điên, thì hắn đưa cho ta một xấp ngân phiếu: “Đây, cầm lấy, dọc đừng để khổ sở.”

11

Ai lại từ chối tiền chứ? Ta thu tiền, cười âm hiểm. lòng thầm nghĩ: Hoàng thượng, chẳng ta muốn trốn cung đâu, là ta đi đó nhé.

Dù giữa ta có chạy thì cũng đâu quá đáng. Dù sao cũng chẳng nói ta theo đến đâu.

Ta theo Thuần phi, người thì mặt đầy nước mắt kiên cường, còn miệng ta thì sắp nứt vì cười. Tạm biệt nhé, kẻ thần kinh. Tạm biệt luôn, tên bệnh thần kinh bệnh thần kinh. Tạm biệt luôn, Tiểu Đào.

Ta không ngờ, những ngày tháng tự do của ta đến nhanh như vậy.

Kế hoạch của ta là, được quả đồi thứ hai tách ra. Để lại phần lớn ngân phiếu cho Thuần phi, ta lấy một ít. đó mua ngựa, phi thẳng nhà.

Rồi nhờ thân ta bí mật phái người vệ Thuần phi, vậy là đã trọn đạo nghĩa.

Nhưng đêm đó, ta lại gặp lại bệnh bệnh. Hắn cầm tay bức ta gửi cho thân, trầm xuống: “Cái là gì đây?”

12

Ta chột dạ: “… Là giấy.”

“Ồ?”

lớp mặt nạ mà ta cũng thấy rõ nét cười khinh miệt trên mặt hắn.

Hắn mở , đọc lớn: “ thân, là Tần nhi đây. Ngày con nhà. Xin thân sắp xếp người đón tại Bến Xuân Phong. Điểm quan trọng: nhắn mẫu thân làm món giò heo hầm nhé, con ăn buổi trưa.”

Tên chưa từng đi học, không hai chữ “lịch sự” viết sao hả.

Hắn gập lại: “Giấy đây à?”

Ta hét lên, cố vớt vát: “! Không thể trách ta được! Là ngươi nói nay cho ta gặp Nhiếp chính vương đấy! Hắn đâu? Ngươi nói mà chẳng giữ lời!”

Hắn sững người. Ta bèn tiếp tục nói càn: “Ta thấy ngươi chẳng có năng lực gì, mới muốn tự tìm sống! đâu nhà lại có thể gặp được Nhiếp chính vương, chứ nếu còn quay lại cung thì ta còn mặt mũi nào gặp người ta nữa!”

Nói càng lúc càng tủi, mẹ nó. Ta vất vả lắm mới nhờ được tiểu thái giám chuyển phủ tướng quân, tốn tận bạc! Bị hắn chặn giữa , coi như tiền đổ sông đổ biển.

Càng nghĩ càng tức, càng tức càng buồn, cuối cùng ta khóc rống lên. Hắn lại bị ta dọa cho giật mình, lúng túng lau nước mắt giúp ta.

“Được rồi được rồi.” Hắn nhỏ an ủi. “Được rồi, là ta sai, được rồi.”

Tay chân vụng lau mặt ta đầy nước mắt bằng khăn tay. Ta ngửi thấy mùi lạ, ngẩng đầu nhìn… lại khóc to hơn: “Ngươi lấy khăn lau… chân của ta lau mặt ta hả?!”

13

Hắn hỏi ta có tâm nguyện gì, coi như bù đắp.

Ta nhịn câu “muốn giết ngươi”, cố gắng cười gượng: “Đương nhiên là được ở bên Nhiếp chính vương rồi.”

Cái nụ cười gượng gạo rơi vào mắt hắn lại gây ra hiệu ứng gì đó khó hiểu, khiến hắn dịu đi mấy phần: “… Ngươi không cần tuyệt vọng như thế, cũng đừng tự ti rằng mình không xứng. Thật ra Nhiếp chính vương… cũng không hẳn vô tình ngươi.”

Đương nhiên là không vô tình rồi. Người ta đồn hắn là con chó điên, nếu gặp ta thật thì đánh sáng đêm, chửi ngày tháng nọ.

ấy cũng không người không đáng gửi gắm, đối người mình yêu, rất một lòng một dạ.”

Một lòng một dạ gì mà nuôi đến bảy tám thê thiếp, chín mườigánh kép hát, ai cũng được yêu thương “một lòng một dạ”.

đâu hắn cũng có cảm tình ngươi, chẳng chưa gặp nên ngươi chưa thôi.”

Chưa gặp mà thích? Vậy là ngốc nghếch si tình, đầu óc có vấn đề.

Cuối cùng hắn kết luận: “Cho nên, ngươi tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện trốn nhà. Nếu ngươi trốn rồi, Nhiếp chính vương tìm ngươi ở đâu?”

Thế thì tốt quá!

Ta tỏ ra yếu ớt: “Khó khăn lắm ta mới ra khỏi cung một chuyến, vậy mà ngươi lại không cho ta gặp người mình yêu, còn chặn luôn lá ta tốn tận để gửi đi. cần nghĩ đến bức kia bị chặn, ta liền tuyệt vọng, chẳng còn tâm trí làm nhiệm vụ, ăn không ngon, ngủ không yên. Ngày ta đi… thôi.”

Nghe rõ chưa? Bức đó đáng giá đấy! Mau trả lại cho ta!

Ai ngờ tên bệnh bệnh lại chẳng nắm được trọng điểm, còn ho nhẹ một tiếng: “Ta cũng đâu có nói không cho ngươi gặp hắn. đâu, ngày hai người các ngươi gặp nhau thì sao?”

14

à? cái đầu ngươi ấy.

Sáng , ta bị Thuần phi tinh thần phơi phới kéo dậy từ trên giường, tiếp tục hành trình bỏ trốn – đói khát – khổ cực của chúng ta.

Thuần phi quả không hổ là chân ái của hoàng thượng, não bộ đúng là không giống người . Ta thuê xe đi.

Nàng ta nói: “Tần nhi, chúng ta giờ đã là , nên tập quen lối sống của .”

Ta ăn giò heo… nàng ta nói tập quen ăn bánh bao. Ta nghỉ ở trà lâu… nàng ta nói nên ngồi bãi cỏ vệ mà nghỉ.

Đi suốt một chặng, ta ngộ ra chân lý: mắt Thuần phi, bằng nghèo rớt mồng tơi.

Nếu nàng ta ta thưởng tiểu thái giám tận , tức tại chỗ.

Rồi lại dạy ta: “Chúng ta là , nên dưới hố đất.”

Ta còn đang thất thần, bên kia đã vang lên tiếng la hét. “Đồ lưu manh! Các ngươi muốn làm gì! Buông ta ra!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương