Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Hắn ngập ngừng gật đầu.

Ta khẽ gõ trán hắn:

phi là vì lo con, sợ con ngoại vật mê hoặc, sao con có thể giận dỗi? là người yêu thương con nhất trên đời.”

Đuôi mắt hắn hoe đỏ, giọng đầy gượng gạo:”Nhưng huynh đệ tỷ muội giận con, không chơi với con nữa.”

Ta an ủi:”Đó là họ sai. Tuyết Phi sẽ bảo họ con.”

Chưa đợi hắn kịp phản ứng, ta cất giọng lớn:

Kỳ, lại đây!”

Đằng xa, tiểu Bảo ngơ ngác nhìn quanh, ta gọi liền nở nụ cười, lon ton chạy đến.

Một hắn nắm nhị tỷ, một kéo nhị hoàng tử.

Ba đứa trẻ vừa tam hoàng tử liền đồng loạt cụp mặt xuống.

Ta hỏi:”Các con có thích con phố không?”

đồng thanh:”Thích ạ!”

Ta lại hỏi:”Thích những món ngon không?”

:”Thích ạ!”

Ta hỏi tiếp:”Có biết ai là người dựng nên phố không?”

lí nhí, mặt ửng đỏ:”Thục phi ạ…”

Ta tiếp lời:”Chính tam hoàng tử phi của mình dốc sức chuẩn đó. Các con có gì muốn nói với tam hay tam đệ không?”

Nhị công chúa quay đầu hừ lạnh.

Nhị hoàng tử lặng thinh.

Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn ta, cất tiếng rõ ràng:

“Cám ơn tam !”

Nhị công chúa giậm chân:

“Tiểu Lục! phi của con người ta tố cáo đó!”

Ta bật cười:

“Biết sửa, ấy là điều lành. Thục phi dùng hành động tỏ ý ta, ta tha thứ . Các con giận lây tam hoàng tử, như thế có phải sai không? Nên nói gì nào?”

Tam hoàng tử vội vàng xua :

“Không, không cần đâu, Tuyết Phi…”

Mấy đứa im lặng một lúc.

Cuối cùng vẫn là tiểu Bảo mở miệng :

tam !”

Nhị hoàng tử khẽ nói:

“Tam đệ, .”

Nhị công chúa đá mấy viên sỏi bên chân, bất chợt ngẩng đầu, kéo tam hoàng tử:

“Tam , mình đi chơi đi!”

Đám trẻ con cảm xúc đến nhanh tan nhanh.

nắm nhau chạy xa dần.

Ta bật cười, lắc đầu, cùng trở về cung.

Vừa xoay người, thoáng một bóng áo huyền lướt qua.

8

Thục phi sai người gửi tới rất nhiều trang sức quý giá, tuy không kèm một câu, nhưng ý tạ rõ ràng.

lên tiếng:

, đây người chèn ép ai đều quang minh chính đại, chưa từng chơi trò ngầm. Thục phi lần quả thực quá đáng.”

Ta khẽ thở :

“… Bảo sao ta thảm thế.”

lại hỏi:

, vì sao còn bênh Thục phi?”

Ta khẽ đáp:

nhằm ta thì thôi, chớ để ảnh hưởng tình cảm của bọn trẻ. Huynh đệ tỷ muội nhất định phải thương yêu nhau, từ nhỏ sinh hiềm khích thì lớn lên làm sao tốt được?”

nghe vẫn chưa hiểu, đành gọi người mang đồ ăn .

Gần đây, hoàng đế cung ta càng ngày càng nhiều.

Dù tối không ở lại, phải đến cùng ta dùng bữa.

Ta có phần đau đầu; ăn cơm vốn là chuyện hạnh phúc, ta không thích quấy nhiễu.

nên thường khi hắn đến, ta ăn vài miếng.

Hôm nay tiểu Bảo mua ta tiểu long tươi nóng và bánh gạo hoa quế mới lò.

Ta tranh thủ ăn sạch tiểu long .

Quả nhiên, chưa kịp nghỉ hơi, tới.

Hắn gắp một miếng bánh gạo hoa quế, nếm thử nói:

“Kỳ lạ, ngửi như có mùi thịt, ăn lại không .”

Đũa ta khựng lại, lại gắp hắn thêm một miếng:

“Hẳn là bệ hạ quốc sự bận rộn, mệt mỏi sinh ảo giác . Thần thiếp lập tức sai người truyền thiện.”

Ta vừa đứng dậy, cửa điện bỗng đẩy mạnh mở .

Đại cung nữ của Thái hậu vội vàng lao , quỳ sụp xuống dập đầu:

“Bệ hạ! Không hay , Thái hậu ăn đồ ở phố dài, trúng độc hôn mê bất tỉnh!”

đại kinh.

Ta đại kinh.

Nội thị bên cạnh vội hỏi:

“Thái hậu ăn món gì? Chẳng lẽ là bánh gạo hoa quế?”

Cung nữ lắc đầu:

“Không phải.”

ta cùng thở phào.

Ai ngờ tiếp lời:

“Là tiểu long . Tiểu long có độc!”

hét lên một tiếng.

Ta hét lên một tiếng.

: “?”

Ngay sau đó, ta ôm lấy cổ, ngã xuống vô lực.

9

Ta tỉnh dậy, tiểu Bảo gục trên mép giường ngủ say.

ngồi bên bàn xử lý chính vụ.

ta mở mắt, hắn chỉ nhấc mắt nhìn nhàn nhạt:

“Tuyết Minh Ý. thật biết giữ đồ ăn.”

À… chuyện .

Ta gượng cười:

“Có giữ, có giữ.”

Hắn buông tấu chương, qua ánh đèn nhìn thẳng ta:

“Từ nay muốn ăn nhiêu cứ ăn, không cần giấu, không cần sợ trẫm vì thế không thích .”

Ta mệt quá, đôi mắt nhoà nước.

Tùy chỉnh
Danh sách chương