Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4

Tôi nhìn ra được, tâm trí không còn đặt ở tôi nữa.

thế đuổi anh đi .

Thời gian đếm ngược sinh mệnh còn lại nửa tháng.

thể tôi yếu đi trông thấy.

phát hiện có gì đó không ổn, đưa tôi đi viện kiểm tra.

Tôi lấy lệ là do hôm trước ăn bánh kem.

Dạ dày vẫn còn khó chịu, không ăn được gì.

Từ từ khỏe lại thôi.

Anh không gì thêm nữa.

Khoảnh khắc anh bước ra khỏi cửa, tôi thậm chí có thể được sự vui mừng trong lòng anh.

Chắc là sắp được gặp Tô Kỳ .

Tôi tự giễu kéo nhẹ khóe môi.

cố hết sức thuyết phục bản rằng đây là số phận được định sẵn.

khi tận mắt nhìn thấy người mình yêu sâu đậm, dần dần rung động người khác, còn bản chẳng thể gì…

Tim tôi có chút đau đớn.

Thời gian còn lại không , tôi lời tạm biệt thật đẹp với thế giới .

Tôi mang theo đồ ăn cho mèo đi ra ngoài.

Trước cửa con mèo hoang.

Tôi vốn định nuôi , luôn cảnh giác, không chịu để người ta nuôi nhốt.

Đành phải bỏ cuộc.

Sau không còn cơ hội đến thăm nữa.

Cũng không có nhớ tôi không.

Tôi xoa đầu lần cuối, lẩm bẩm kể lể rất điều.

Chú mèo con hình được điều gì đó.

ngồi xổm bên chân tôi, không ngừng cọ vào người tôi, gấp gáp kêu “meo meo”.

Tôi mèo chó có thể được con người bị .

đang nhắc nhở tôi.

tôi càng rõ rằng mình không thể sống nổi nữa .

Cho dù có đưa đến viện, bác sĩ cũng không tìm ra vấn đề gì.

được thiện ý từ sinh linh bé nhỏ ấy.

Tôi cong khóe môi mỉm cười: “ ơn mày, tao không sao.”

5

Khi còn lại tám ngày cuối cùng.

Tôi có thể rõ ràng thấy sinh lực đang dần dần rời khỏi cơ thể.

Sức lực bị rút sạch.

Tình trạng ho cũng bắt đầu xuất hiện hơn, còn có cả triệu chứng ho ra máu.

Tất cả những điều tôi đều giấu kín rất kỹ.

hoàn toàn không còn tâm trí đặt ở tôi nữa.

Ngày nào cũng ra khỏi từ sớm, tối khuya mới về.

Dù sống chung mái , lâu lắm không chạm mặt nhau.

Có những lúc tôi tự hỏi, nếu anh tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa…

Liệu anh có vẫn thờ ơ bỏ mặc tôi vậy không?

Tuy có chút tò mò, tôi cũng không ra.

Tôi gom hết tiền tiết kiệm mình, bắt đầu sắp xếp phân chia.

Bố mẹ tôi qua đời tai nạn mấy năm trước.

Người cận bên cạnh tôi, ngoài , còn lại bạn Diệp Lăng.

Tôi đến ngân hàng để hủy tài khoản.

Nhân viên giao dịch cố gắng thuyết phục tôi: “Chị có thể giữ lại, sau mở lại phải mang theo giấy tờ lắm, không dễ đâu ạ.”

“Tôi không còn cần dùng nữa.”

“Thế chị còn thiếu giấy xác . Giờ có mang đến cũng không kịp . Hôm nay chắc không được, mai quay lại nhé.”

Nghĩ đến thời gian ít ỏi còn lại mình.

Tôi khẩn cầu: “Có thể đợi tôi thêm nửa tiếng được không? Có lẽ… sau tôi không đến được nữa.”

ấy nhìn sắc mặt tật tôi, gì đó lại thôi.

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười với ấy: “Ừm, tôi sống không được bao lâu nữa đâu. Vậy nên phiền .”

Bước ra khỏi cánh cửa ngân hàng, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ phía sau.

Xem ra là gái lương thiện, mềm lòng.

ra vẫn còn người xa lạ có thể tôi mà đau lòng.

Tôi khẽ xin lỗi trong lòng.

Về đến , tôi nhìn quanh căn được dọn dẹp gần xong xuôi.

Trống rỗng, vắng lặng.

Thêm hai ngày nữa, mọi thứ trong căn liên quan đến tôi được dọn sạch.

Hôm nay hiếm khi tan sớm.

Anh hình cuối cùng cũng ra có điều gì đó không đúng:

“Sao trong mất đồ vậy?”

“Tôi đổi cái mới.”

Tôi tùy tiện viện cái cớ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương