Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thánh thượng muốn làm mối cho Thủ phụ, hỏi xem nhà ai có nữ nhi có thể gả đi. Trên triều, quạ tịnh chim ngừng, không một ai dám đáp. Dù sao Thủ phụ Lục Minh Chấp cũng nổi là Diêm Vương lạnh, ai ai cũng .
Kết quả là, phụ thân vô dụng nhà ta chẳng rõ bị ai đẩy từ phía sau, chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất. Chư thần trong triều đều âm thầm tán thưởng ông ấy có gan có khí phách.
Thánh thượng lập tức hào sảng định xuống sự giữa Thủ phụ và nữ nhi họ Triệu.
Dù sao thì, phụ không thương chẳng yêu, gả thì gả thôi.
sau , hắn vì ta mà đi đòi sính lễ, vì ta mà rửa oan khuất. Cho đến khi ta nghe thấy hắn cầu nguyện: “Nguyện cùng phu nhân như yến lượn mái hiên, năm năm thường tương ngộ.”
Lúc đó ta mới , hắn sớm đã tâm sinh ý động ta rồi.
1
Thánh thượng hưởng hết niềm vui đình, chợt nhớ đến vị Thủ phụ mình năm nay đã hai mươi lăm tuổi. Có lẽ trước đó đã thạo việc làm mai cho các hoàng , nay lại muốn làm mối cho Thủ phụ Lục Minh Chấp, thân ban .
Ngài hỏi trên triều: “Nhà ai có nữ nhi đến tuổi, có thể gả cho Thủ phụ?”
Triều đình im phăng phắc, không ai dám lên tiếng. Dù sao Lục Minh Chấp ai mà không , lạnh như tiền, thủ đoạn tàn nhẫn, xưng Diêm Vương cũng chẳng ngoa.
Không là bị ai đẩy sau lưng mà phụ thân ta khuỵu gối quỳ xuống. Quần thần âm thầm tán thưởng: dũng khí đáng nể.
Thánh thượng liền dứt khoát định sự giữa Thủ phụ Lục Minh Chấp và nữ nhi họ Triệu. Phụ thân ta về nhà, phu nhân Ngô thị và muội muội Triệu Nhi ôm nhau khóc nức nở.
Triệu Nhi đã sớm thầm mến của Thị lang họ Tống là Tống Liêm, hai nhà bàn đến ước. Lúc ấy mới vỗ trán nhớ ra ta còn đang bị đày tận trang viện dưới quê.
Dù sao Thánh thượng cũng chỉ nói “nữ nhi nhà họ Triệu”, chứ không chỉ là ai. Thế là liền phái người phi ngựa, cấp tốc rước ta hồi kinh. Bắt ta gả cho Lục Minh Chấp.
Phụ thân ta thuở nhỏ cùng biểu muội Ngô thị tình đầu ý , chỉ tiếc ta xuất thân thấp kém. Vì tìm chỗ dựa, phụ thân đành cưới thân ta là con nhà thương nhân làm chính thê, còn Ngô thị phải chịu làm thiếp.
Năm ta tám tuổi, cậu ta buôn bán gặp họa, bị vu oan phải lưu vong tha hương. thân vì u uất mà sinh bệnh, sau khi sinh ta chẳng bao lâu thì mất.
Từ đó, Ngô thị được nâng lên làm chính thất, Triệu Nhi chính ngôn thuận từ thứ nữ chuyển nữ, nhi của ta là Triệu cũng được nâng làm .
Ngô thị ghét thân ta, thấy ta không chỗ nương tựa liền đuổi ta về quê, chiếm sạch bộ của hồi môn mà thân lại.
Nay ta gần hai mươi, vẫn chưa thân, vì bị ép gả cho Lục Minh Chấp vị Thủ phụ tiếng tàn độc mà bị đưa về.
Tỳ nữ theo ta từ nhỏ là Nhi, nghe chuyện đã khóc nức nở:
“Tiểu thư, chuyện chẳng khác nào đẩy người vào hố lửa! Ai mà không Thủ phụ đại nhân là hạng người ra tay tàn độc!”
Ta thở dài. tính của Ngô thị, ta nào định gả ta vào nhà tế gì. ta ước gì ta không bằng chết.
Đã vậy, chi bằng gả cho Lục Minh Chấp. Ít nhất, hắn có tiền. Ta còn có thể no bụng, chứ chẳng thể khốn cùng hơn bây giờ.
ta có một điều kiện.
“Ta muốn lấy lại bộ của hồi môn thân ta lại.”
02
“Con tiện nhân , mơ đẹp quá rồi đấy!” Ngô thị giận dữ giơ tay định tát, bị phụ thân ta kịp thời ngăn lại.
“Được, phụ thân đồng ý con.”
Ông vội kéo Ngô thị đang đầy oán giận sang một , thì thầm: “Bây giờ là Thánh thượng thân chỉ con gái nhà họ Triệu, nếu nó không gả, chẳng lẽ nỡ Nhi đi sao? Nhi sắp đính Tống Liêm, nỡ phá chuyện tốt của nó à? Nó chẳng qua là muốn thêm tiền bạc thôi, cho nó là xong.”
Ngô thị dù không tình nguyện, cuối cùng cũng phải chuẩn bị của hồi môn cho ta.
Giờ lành đã đến, ta ngồi vào kiệu hoa, hướng về họ Lục.
Về Lục Minh Chấp, ta hầu như chẳng gì. là lời đồn Nhi nghe được trên phố.
Nào là hắn giết người không chớp mắt, vì đạt được mục mà không từ thủ đoạn, lạnh lùng vô tình…
Nghe xong, ta hãi đến run người. Hắn… chắc không thịt người đâu nhỉ?
giờ mọi chuyện đã rồi, ta cũng chẳng có đường lui. Đã gả thì gả, cố mà lấy lòng hắn giữ mạng thôi.
Xuống kiệu, một bàn tay xương khớp rõ ràng nắm lấy tay ta. Sau khi bái lạy bàn thờ tiên giả lập, hai ta thân.
Lễ , ta được đưa vào tân phòng từ sớm.
Chiều đó, Lục Minh Chấp cho người mang điểm tâm đến cho ta.
“Tiểu thư, điểm tâm họ Lục ngon đẹp mắt.” Nhi từ nhỏ lớn lên cùng ta, từng cùng ta chịu bao khổ nạn. Đến cả thời đói kém chỉ có cám heo qua bữa cũng từng , làm gì từng được điểm tâm thật sự.
Xem ra, Lục Minh Chấp cũng chẳng hoàn như lời đồn.
no xong, ta bắt đầu lim dim buồn ngủ.
Nhi nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, người có muốn chợp mắt một lát không? Nếu lát nữa nhân thấy yến sắp tàn, nô tỳ sẽ nhờ họ báo tin cho người.”
“Không cần, hắn về lúc nào ta cũng đợi được.” Dẫu sao ta mới gả vào Lục , cũng nên lại ấn tượng tốt.
03
Cuối hạ đầu thu, gió đêm lành lạnh, mang theo se sắt.
“Tiểu thư, hôm nay nô tỳ thấy lão người bái đường, thật sự là trai tài gái sắc. đều nói lão là người độc ác vô tình, người về sau phải làm sao đây?” Nhi nhớ lại dáng vẻ Lục Minh Chấp ban ngày, trong giọng pha lo âu.
Lục Minh Chấp năm mười tuổi mất cả song thân, không ai che chở, bị tộc nhân ức hiếp đủ đường. Sau hắn từng bước leo lên, trở cánh tay đắc lực Thánh thượng.
Người đều nói hắn làm việc tàn độc, thủ đoạn không chừa.
“Người ta đồn, không thể tin hết. Hắn là người thế nào, cứ cùng rồi sẽ rõ. Ngươi cũng đừng quá lo. Nay ta đã là thê của hắn, chỉ cần không chống đối, chắc cũng chẳng bị làm khó. Nếu thật sự không nổi, thì hòa ly là được.”
Ta lấy hắn, chỉ thoát khỏi nhà họ Triệu, cầu một cuộc bình yên. Hắn cưới ta, cũng là phụng mệnh vua ban.
Nếu có thể bình lặng nhau, thì quá tốt. Không được, ta cũng chẳng cố.
Lục Minh Chấp chẳng đã đứng cửa từ bao giờ, không hề phát ra tiếng động. Hẳn là cuộc đối thoại rồi, hắn đều nghe thấy cả. Hắn mặc một thân phục đỏ thẫm, dáng người cao ráo, từ từ bước lại.
“Hôm nay hai người trực là được, những người khác lui cả.”
Tấm khăn voan đỏ được vén lên, ta ngẩng đầu đối diện khuôn tuấn tú.
Hắn thật sự rất đẹp. mũi cao, môi mỏng, đường nét sắc sảo. Đôi mắt phượng dài thăm thẳm, nhuốm nét yêu mị.
Khóe môi hắn cong lên một , mang theo nét cười khó nhận ra, lại khiến người ta thấy áp lực vô hình.
Chắc người gọi hắn có tà khí, cũng vì đôi mắt . Không hiểu sao, ta không hề sợ, ngược lại còn thấy hắn có mong manh kỳ lạ.
Cái độc ác lạnh lùng kia khiến người ta quên mất khuôn hắn.
Mà ta lại thấy, hắn rất mắt ta.
Ánh mắt hắn nhìn ta chằm chằm, rõ đến mức có thể thấy bóng mình trong mắt hắn. Tim ta bỗng đập mạnh, cũng nóng lên.
Còn chưa kịp uống rượu cẩn, thì có thị vệ vào báo.
“Đại nhân, Thánh thượng truyền triệu gấp, thỉnh người lập tức vào cung.”
Ta thấu hiểu liền nói: “Đã là quốc sự, phu quân cứ đi đi.”
“Ừ, phiền phu nhân chờ ta ở nhà.”
Lần đi , mãi đến ngày ta về nhà mẹ đẻ, hắn vẫn chưa quay lại. Thôi vậy. Ta tự mình về họ Triệu.
04
bước xuống xe ngựa, giọng nói mỉa mai của Triệu Nhi đã vang lên.
“Chà, hôm nay tỷ tỷ về một mình à? Sao Thủ phụ đại nhân không đi cùng? Hay là… người ta không thích tỷ?” Nàng ta cười toe toét, dáo dác nhìn ra sau lưng ta.
Ta phớt lờ sự khiêu khích của nàng ta, chỉ ra lệnh cho nhân dỡ lễ hồi môn.
“Phụ thân, thân, phu quân vì có việc gấp vào cung nên không thể cùng con về, chỉ dặn con chuẩn bị quà chu thay lời xin lỗi.”
Triệu từ nhỏ được Ngô thị và phụ thân nuông chiều, ngày ngày chỉ lo giao du bè bạn, hôm nay cũng không có trong .
Ngô thị thấy mấy rương đồ phía sau ta, mắt lập tức sáng rực.
Phụ thân ta liếc mắt ra hiệu cho ta thu liễm lại.
“Hiền tế thật có lòng, làm quan lấy việc công làm trọng cũng là điều nên.”
Lúc cơm, phụ thân ta không ngừng gắp thức cho ta.
Triệu không có ở đây, đồ Ngô thị chuẩn bị là món Triệu Nhi thích.