Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
xong, cơn giận trong mắt hắn mới dần tan đi.
Hắn chớp mắt liên tục, tránh ánh nhìn của ta: “Vậy nàng không nhờ ta tìm cậu giúp?”
“Chàng ngày cũng bận rộn, ta dám làm phiền. thật, mới gả cho chàng, ta nhiều lời đồn, sợ chàng lắm.” Tay ta buông xuống, thì thầm: “Nhưng sau đó, chàng giúp ta lấy lại hồi môn của mẫu thân, ta nghĩ chàng là người tốt. Đến chàng đưa ta đi dời mộ cho mẫu thân, ta bắt đầu muốn dựa vào chàng.”
Ánh mắt u ám của hắn bỗng rực sáng.
“Lục Minh Chấp, chàng đối xử với thiếp rất tốt, ta thực cảm động. Hơn nữa, chàng tuấn tú này, ta có thể không rung động?”
Lời vừa dứt, tai hắn lập đỏ bừng, cả người ngẩn ngơ như bị điểm huyệt.
12
Ta thuận miệng hỏi điều canh cánh trong : “Phu quân, trước ngực chàng là ? Đêm đó chàng cố tình tắt đèn, ta không nhìn rõ, nhưng tay ta… cảm nhận được.”
Hắn lưỡng lự: “Trên người ta có nhiều , xấu xí. Ta sợ nàng thấy sẽ chê.”
“Chàng bị vậy? Khi ấy chắc rất đau?”
“Phụ mẫu mất sớm, sản nghiệp bị tộc nhân chiếm đoạt. Khi đó ta còn , không biết phản kháng. Bị đám trẻ lớn hơn trong tộc mắng là sát tinh, đổ thừa ta khắc chết phụ mẫu, chúng đánh ta, lấy ta ra làm trò đùa. Một lần ta cãi lại, bị đánh bằng roi trúc đến toàn thân thương tích, sau đó còn bị ném ra ngoài đường. Người cứu ta khi ấy… chính là nàng.”
Ký ức ùa về như thác vỡ.
Hồi đó, trên đường đến trang viện, ta gặp một thiếu niên toàn thân đẫm máu. Dù khi ấy bản thân cũng không khá gì, nhưng ta thấy không đành , đưa hắn đến y quán, đưa nốt tiền mang theo cho hắn.
Kết quả, ta và Hỉ Nhi phải mặc áo mỏng qua mùa đông đó.
Không ngờ… lại là hắn.
“Ta thề phải ngoi lên, trả lại tất cả cho bọn chúng. Sau này, ta tìm đủ chứng cứ, đem chúng ra trừng phạt theo pháp luật. Về sau, người đời bảo ta độc ác, máu lạnh, không còn nhân tính.”
Ta cúi người, hôn lên môi hắn, ngắt lời. Không đợi , ta chủ động cởi áo hắn.
“Chờ đã, ta tắt nến trước.”
“Phu quân, ta thích đèn sáng.”
Lục Minh Chấp kéo cổ áo, lại buông tay: “Được, tùy nương tử.”
Màn buông rũ, y phục hắn rơi xuống.
So với gương mặt trẻo, ngực và lưng hắn đầy những dữ dội, lồi lõm chằng chịt, như thể tố cáo quá khứ đầy tủi nhục.
Tim ta thắt lại.
Ta dịu dàng vuốt ve , chủ động đè hắn xuống, nhưng thể lực yếu hơn, cuối cùng lại bị hắn chiếm phong.
chân ta móc lấy hông hắn, chạm vào nhô ra.
“Phu quân… mông chàng cũng có ?”
Lục Minh Chấp đang chuẩn bị ra sức, lập khựng lại, giả bộ giận: “Xem ra ta chưa đủ cố gắng, nàng còn dư tâm trí nghĩ khác?”
Từ đó, hắn ngày đêm quấn lấy ta, không chịu buông tha. Lực trâu không cạn, một ngày cũng như mấy đêm.
13
Lục Minh Chấp ngoài miệng thì tin tưởng ta, nhưng sau lưng lại lặng lẽ điều tra tung tích của cậu.
tháng sau, hắn về phủ sau buổi chầu.
“Đường nhi, nay ta có điều bất ngờ cho nàng.” , cậu và biểu ca xuất hiện phía sau hắn.
Mười mấy không gặp, cậu ta văn nhã tiêu sái, giờ tóc đã điểm sương, mặt mũi phong trần.
Biểu ca ngày trước sinh trẻo, nay lại rắn rỏi, có vẻ làm lụng nhiều.
Nước mắt ta rơi lã chã: “Cậu, biểu ca… người còn sống là tốt . Bấy nhiêu qua, không tìm đến con?”
Cậu xoay lưng lau nước mắt, một sau mới bình tâm kể lại: “Đường nhi, đều là lỗi của cậu. đó chính cậu đã mẫu thân con gả cho phụ thân con. Nhà ta bỏ không ít tiền giúp gã thăng tiến, ngờ gã là kẻ vong ân phụ nghĩa. Mẫu thân con vốn khỏe mạnh, về sau thân thể yếu đi là phụ thân con cho người bỏ độc từ từ vào thuốc, nhường chỗ làm chính thất cho Ngô thị. Về sau, gã muốn lấy quyền quý, đã làm bậy trong hàng hóa của ta, khiến ta mất hết sản nghiệp, phải bỏ trốn khỏi kinh thành. Mẫu thân con biết , đau buồn quá độ mà ra đi.”
xong, hận thù của ta với nhà họ Triệu lên đến cực điểm.
Tối ấy, Lục Minh Chấp ôm chặt lấy ta: “Đường nhi, những kẻ làm hại nàng, ta sẽ hoàn trả gấp bội.”
trước của Triệu Hợp, hắn theo lời ta, không nhúng tay can thiệp.
Con trai của Dũng Nghị hầu tuy đã tỉnh lại, nhưng hắn cố tình đổ dầu vào lửa, khiến Hầu gia phế luôn một chân của Triệu Hợp. Giờ nó thành kẻ què.
Không dừng lại ở đó, Lục Minh Chấp còn âm thầm đẩy phụ thân ta về phía phe Đoan vương.
14
Tiên đế khi sinh thời có hoàng tử, trưởng là Thái tử là phụ thân của đương kim Thánh . Tiếc rằng Thái tử thể nhược, sớm băng hà khi Tiên đế còn tại vị.
Người con là Đoan thân vương, kẻ nhiều chinh chiến, được quân, uy vọng rất cao. Sau khi Thái tử mất, có thời người ta tin Đoan vương sẽ là người nối ngôi.
nhưng, Tiên đế lại trực tiếp vượt qua ông ta, truyền ngôi cho hoàng tôn, Thánh hiện tại. Lại còn hạ chiếu: Đoan vương vĩnh thủ phong địa, không có chiếu thì không được trở lại kinh thành.
Đoan vương bất mãn nhưng tuân theo di chiếu, trấn thủ vùng Yên Sơn. Tương truyền ông ta bí mật chiêu binh mãi mã, có ý mưu phản.
Người ngoài không rõ thực hư, nhưng Lục Minh Chấp thì biết, ấy là thật.
Chính bởi nắm được này, nên chàng mới âm thầm đẩy phụ thân ta về phía Đoan vương, tiện thể sau này diệt trừ cả ổ.
Gần đây long thể Thánh bất an, Đoan vương dần có động thái manh nha. Thánh bí mật phái chàng xuất cung điều tra lấy chứng cứ.
“Chuyến này mất bao lâu?” Ta dùng ngón tay vẽ vòng trên ngực chàng, trong không nỡ.
“Chuyến này là thăm dò và lấy chứng cứ, cần đủ bằng chứng, là có thể ra tay. , Đường nhi chẳng lẽ không nỡ rời ta?” Chàng khẽ cọ mũi ta, cúi người xuống, lại là một đêm chẳng thể chợp mắt.
15
Chớp mắt đã một tháng, ta nhận được ba lần nhà. Trong chàng mình bình an, chưa hề nhắc đến tiến triển vụ án.
bản thân không rảnh rỗi suy nghĩ, ta lại nhận vài tiệm buôn, bận rộn suốt ngày.
Bức gần nhất là từ mười ngày trước, tính ra nay lẽ ra nên có mới. Nhưng ta chờ cả ngày, chẳng có tin gì.
Không biết là thương nhớ đến sinh bệnh, hay do cơm canh trong phủ không hợp khẩu vị, ta ăn uống chẳng ngon.
Hỉ Nhi biết ta chợt thèm canh cá chép nấu đậu hũ, liền dặn bếp làm ngay.
Canh bưng lên, nõn điểm chút hành xanh. Ta vừa ăn được thìa đã thấy tanh nồng, nghẹn không nuốt nổi, nôn ói mãi không dừng.
Quản sự trong phủ thấy vậy, lập mời đại phu đến chẩn mạch.
mạch một , ông mỉm cười: “Chúc mừng phu nhân, đã hoài thai hơn một tháng. là do thai còn , lại tâm trạng u sầu nên phản ứng mới nghiêm trọng. cần nghỉ ngơi, uống vài thang thuốc an thai, nôn nghén sẽ giảm đi.”
Hỉ Nhi rất có mắt nhìn, đưa thưởng tiễn đại phu về, còn sai người mua ô mai cho ta.
Ta phải nhai đến nửa túi ô mai mới đỡ buồn nôn.
Sờ tay lên bụng còn phẳng lỳ, ta thầm cảm thán, Lục Minh Chấp đúng là bản lĩnh thật, gieo giống vài đêm đã đơm quả.
không biết khi chàng về ta cho hay tin này. Lại qua nửa tháng, ta ăn ngủ, ngủ ăn, không ra khỏi cửa một bước.
đó, vừa tỉnh táo, ta gọi thêu nữ đến dạy mình may áo cho đứa trẻ.
Không biết là trai hay gái, nên ta thêu chiếc: một màu sen nhạt, một màu ánh trăng.
Đang thêu gần xong, bỗng ngực nhói lên một trận đau âm ỉ.
Kim đâm trúng tay, máu tí tách lên áo , đỏ tươi nổi bật.